VÀO TRUYỆN
-
Anh Hùng Hoa Lư
- dongducnguyen
- 479 chữ
- 2019-08-21 10:13:42
Hoan Châu năm 934
Một buổi sáng trung tuần tháng ba, ánh nắng còn đang le lói dưới tán cây. Trong sân trang của một ngôi nhà ba dãy hình chữ tam, bóng một cậu bé chừng mười tuổi đang đi những đường quyền vô cùng mềm dẻo, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.
Trước cửa chính một người trung niên khoảng ngoài ba nhăm tuổi đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế trường kỷ, khuôn mặt ông ta vuông một cách đầy nghiêm nghị, nhìn qua khuôn mặt chúng ta cũng có thể đoán ông ta là một người từng trải.
Bỗng có một viên đá nhỏ từ trên tay người trung niên xé gió bay vèo tới chỗ cậu bé vẫn đang mải mê đi những bài quyền. Quá bất ngờ không kịp tránh né, viên đá lao nhanh trúng vào vai phải, làm cậu bé rên khẽ:
- " Úi ! Đau quá!. "
Tiếng rên vừa dứt thì một viên đá nữa bay tới chân phải. Lần này cậu ta đã có sự chuẩn bị, thân pháp dịch chuyển mau lẹ. Nhưng vẫn không kịp và chỉ còn biết ôm chân nhạy vòng quanh sân trông rất ngộ nghĩnh. Cậu ta nhìn về phía người trung niên kêu:
- " Thôi cha ơi! Con xin thua !. "
Người trung niên cất giọng:
- " Lĩnh à ! Ta nói con bao nhiêu lần rồi. Dù tập trung việc gì thì cũng phải để ý xung quanh không sẽ bị đối phương đánh dùng thủ đoạn hèn hạ lấy mạng ngay tức khắc. "
Cậu bé tròn mắt nhìn cha mình thưa:
- " Làm sao để đạt được khả năng như vậy hả cha ? "
Người trung niên ôn tồn:
- " Đó là sự kết hợp giữa nhãn lực và các bộ phận trên cơ thể. Nhưng để luyện được như vậy không hề đơn giản. "
Mắt cậu bé tên Lĩnh long lanh, nắm chặt tay thể hiện quyết tâm:
- " Nhất định con sẽ làm được. "
Người trung niên cười sảng khoái. Kèm sau đó là những tiếng ho dài:
- "Ha Ha ! Con thực sự đã lớn rồi. Hụ Hụ Hụ"
Lĩnh nhìn cha của mình lo lắng:
- " Cha có sao không ? Bệnh của cha lại tái phát à! "
Người trung niên nhìn con an ủi:
- " Ta không sao con ạ! Thôi con vào trong phụ giúp mẹ con cơm nước đi. "
Cậu bé tên Lĩnh vâng lời bước vào nhà trong, nhưng vẻ mặt lo lắng vẫn chưa thay đổi vì gần đây đêm nào cậu cũng nghe thấy tiếng ho của cha mình ngày một nhiều. Cho dù cậu đã nhiều lần hỏi mẹ về bệnh tình của cha.
Sau khi Lĩnh đi vô trong nhà, người trung niên lẩm bẩm kèm theo những tiếng ho :
" Không biết ta còn sống được bao lâu nữa đây. "