Chương 1 : Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu.


Hà Nội, Việt Nam.

Địa điểm : Hồ Hoàn Kiếm

Thời gian : 12h đêm, thứ 6 ngày 13 năm 20xx

Từng cơn gió hiu quạnh thổi qua, màn đêm in bóng trên mặt hồ. Cảnh Hồ Gươm lúc này mới tráng lệ làm sao, giống như cảnh đẹp nơi Pari nước Pháp.

Thời điểm này Hồ Gươm vắng ngắt, chỉ có một thân ảnh mang dáng vẻ cô đơn, lành lạnh đứng bên hồ.

Đó là một người thanh niên, vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại lạnh lùng.

Vầng trán cao, rộng... Đôi lông mày hình lưỡi kiếm...Bờ môi mỏng, hơi chút tái nhợt... Tất cả cộng lại tạo thành một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, thậm chí hơn xa các oppa Hàn Quốc hay các nam thần người Trung.

Mắt sáng mày kiếm, khí vũ hiên ngang đúng là từ ngữ sinh ra để dành cho người thanh niên này!

Nhưng giờ lúc này ngọn lửa tức giận hừng hực cháy trong ánh mắt của anh ta lại phá hỏng mất sự hoàn mỹ này. Khuôn mặt đỏ bừng vì sự tức giận khó kìm nét được.


Ông Trời! Ông thật sự là đồ khốn nạn! Ông muốn phá huỷ cuộc đời tôi mới chịu phải không!
Anh ta gào thét, chỉ tay lên trời. Trong ánh mắt đen láy tràn ngập nỗi tức giận cùng sự không cam lòng.

Người thanh niên này tên là Phan Minh Ngọc, năm nay 20 tuổi, đang theo học đại học Ngoại Thương năm thứ hai.

Vốn anh ta cũng có một gia đình hoàn mỹ. Bố là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Ocean Bank, mẹ là tổng giám đốc khách sạn Asean. Có thể nói từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, được bố mẹ cưng chiều, hưởng thụ những đặc quyền tốt nhất.

Minh Ngọc cũng không làm cho bố mẹ thất vọng. Không chỉ thừa kế những điểm tốt nhất từ hai người, có một khuôn mặt hoàn mỹ, Minh Ngọc ngay từ nhỏ cũng rất nghe lời, có tiếng con ngoan học giỏi, được nhiều người yêu mến, lúc nào cũng có trong nhóm học sinh top đầu của trường, được nhiều nữ sinh xem là tình nhân trong mộng.

Những tưởng Minh Ngọc phải có một cuộc sống hoàn mỹ vô lo, thế nhưng chỉ trong hôm qua, một tin tức từ bệnh viện gửi đến nhà họ Phan, giống như sét đánh ngang tai, khiến cho không chỉ Minh Ngọc, ngay cả bố mẹ anh cũng chịu một cú sốc rất lớn.


Minh Ngọc bị bệnh tim bẩm sinh, chỉ có thể sống đến 20 tuổi !!!


Khoa học kỹ thuật thời nay vẫn chưa thể nào chữa được bệnh tim bẩm sinh, cho nên cái tin này không ngờ là một quả bom nặng ký, đánh vào tâm lý của nhà họ Phan. Mẹ Minh Ngọc phảng phất già hơn chục tuổi, lâm vào hôn mê sâu. Bố Minh Ngọc cũng không khá khẩm hơn, nhưng vì là người đàn ông trụ cột của gia đình nên cố gượng, bây giờ đang chăm sóc mẹ Minh Ngọc.


Tại sao không phải là ai khác, mà hết lần này đến lần khác lại là tôi ??!! Kiếp trước tôi đã mắc nợ ông cái gì ??!!
Nghĩ đến tình cảnh của mình, bố mẹ lại vì lo lắng mà đâm ra sinh bệnh, Phan Minh Ngọc càng thêm tức giận, ngửa mặt lên trời gào thét.


Đùng! Đùng! Đùng!


Ba tiếng sấm liên tiếp nổ vang trên bầu trời. Mây đen bỗng hội tụ lại, che khuất màn trời Hà Nội, giống như ông Trời chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.


Ha ha ha... Ông tức giận rồi ư ? Điều đó có là gì so với tôi ? Ông có giỏi thì đánh chết tôi đi... Ha ha ha...
Minh Ngọc thấy cảnh này bỗng cười phá lên, hướng về ông Trời mà khiêu khích.

Mây đen càng ngày càng dầy đặc. Giữa tâm bão bỗng xuất hiện một ánh mắt nhìn đăm đăm xuống Phan Minh Ngọc.

Một tia sét màu đỏ bỗng giáng xuống.


Ầm !!!



Mình cứ như vậy kết thúc cuộc đời sao ? Thật là không cam lòng... Bố... Mẹ... Con xin lổi vì không làm tròn đạo hiếu... Nếu có kiếp sau, con nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp công ơn dưỡng dục của hai người...
Trong đầu của Phan Minh Ngọc chỉ còn lại những ý nghĩ như vậy.

Trước khi nhắm mắt, anh ta nhìn thấy trong con mắt giữa bầu trời kia, bao hàm nhiều loại tâm tình rất phức tạp.

Có phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là thưởng thức và khen ngợi.

….........................................................

Không biết đã qua bao lâu, Phan Minh Ngọc chầm chậm mở ra đôi mắt trĩu nặng của mình.


Mình đang ở đâu ?
Âm thanh yếu ớt vang lên.

Xung quanh chỉ có một màu đen mịt mù, không biết nơi kết thúc, giống như vũ trụ bao la, không có điểm dừng.

"Ha ha"

Một tiếng cười khẽ truyền đến, chỉ thấy một ông già khoảng sáu mươi xuất hiện ở trước mặt Phan Minh Ngọc.

Ông cụ mặc một bộ quần áo theo phong cách cổ xưa, nhưng lại không hề mất đi vẻ tôn quý cùng trang trọng vốn có.

Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, mang theo hai loại khí chất đối lập nhau. Tuy ông đem lại cho người ta một cảm giác hiền lành dễ gần, thế nhưng bên trong còn có ẩn chứa một chút uy nghiêm, khiến người ta tôn kính, không dám mạo phạm.


Ông là... ?
Vẻ mặt Minh Ngọc cực kỳ giật mình nhìn ông lão kia bỗng thần không biết, quỷ không hay xuất hiện trước mắt mình, gian nan nuốt nước bọt, sau đó mới mở miệng hỏi.

Lúc này chỉ thấy ông già đi từ từ đến trước mặt Phan Minh Ngọc, chậm rãi nói: "Làm sao? Cậu bạn nhỏ không nhớ ta à? Cậu mỗi ngày nhìn thấy ta a, nha, khi nãy còn mắng ta cái gì khốn nạn khốn kiếp đó.


Nghe vậy, Minh Ngọc sực tỉnh, bỗng vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng thong dong, phảng phất không gì có thể làm anh ta sợ sệt.

Dù sao đều đã mắng qua ông Trời, còn phải sợ gì nữa sao ?


Ngài là ông Trời sao ?



Ừm... Cậu có thể gọi ta là ông Trời...
Ông lão trầm ngâm, sau đó đáp lại.


Có thể ? Có ý gì ?
Minh Ngọc lập tức bắt được điểm nhạy cảm nhất.


Một cái tên mà thôi, cậu cứ tùy tiện gọi... Người Việt các cậu gọi ta là Trời hay Lạc Long Quân, người Trung Quốc gọi là Hồng Quân hay Thiên Đạo, người phương Tây lại gọi là Jehovah, một số lại gọi là Gaia.. Chung quy thì cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
Ông lão vẫn mỉm cười nói với Phan Minh Ngọc.

Nếu có tấm gương ở đây, Phan Minh Ngọc nhất định sẽ cảm thấy vẻ mặt của mình cực kỳ đặc sắc, biến ảo không ngừng.

Cuối cùng anh ta thở dài một hơi, loại bỏ tất cả những ưu tư đi, cất lời hỏi ông lão :
Vậy ngài đến đây để trừng phạt ta sao ?



Không không... Ta đến đây là để thưởng cho cậu...
Ông già chậm rãi lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười đáp.


Thưởng cho tôi ?
Minh Ngọc bỗng sững sờ, không kịp phản ứng.

Điều này cũng phải thôi. Giống như việc một tên tử tù đang chuẩn bị tâm lý lãnh án tử hình, lại được quan chánh án phán vô tại, lại gả con gái cho.

Niềm vui đến một mức nào đó có thể khiến cho người ta ngẩn ngơ, thẫn thờ.


Ta có thể đáp ứng một nguyện vọng của cậu... Cậu suy nghĩ cho kĩ.
Ông lão cũng không giải thích tại sao, nói với Minh Ngọc.


Vậy ngài có thể xóa hết kí ức của bố mẹ, người thân, bạn bè đối với tôi, để cho bố mẹ tôi có một đứa con tốt hơn hay không ?
Phan Minh Ngọc hồi thần lại, không hề mất một giây suy nghĩ, lập tức hỏi với vẻ mặt cực kỳ chăm chú.

Lúc này sắc mặt của ông lão rốt cục thay đổi, ánh mắt của ông nhìn Minh Ngọc càng ngày càng thêm hài lòng, càng thêm từ ái.


Được.


Ngay khi ông lão vừa dứt lời, Phan Minh Ngọc liền cảm giác sự thay đổi diễn ra ngay trước mắt mình.

Thời gian cứ như một thước phim quay chậm, từ lúc Phan Minh Ngọc đứng bên bờ hồ đến khi được mẹ sinh ra.

Nhìn dòng thời gian cứ chậm rãi chảy ngược, Minh Ngọc bỗng cảm thấy ánh mắt của mình có chút gì đó ươn ướt.

Sau đó một đoạn phim mới được bắt đầu ngay trước mắt anh ta.

Minh Ngọc nhìn thấy mẹ của mình sinh ra một đứa bé. Đứa bé này cũng rất đẹp trai, cao to, học giỏi, hiếu thuận với bố mẹ.

Hai mươi ba năm sau, đứa bé rốt cục ra trường, cưới một cô vợ xinh đẹp về phụng dưỡng hai người.


Tí tách.
Từng giọt nước mắt thỏa mãn trào ra từ trong mắt của Phan Minh Ngọc. Trong mắt của anh, bố mẹ mình luôn luôn giữ một nụ cười vui vẻ, mãi cho đến khi qua đời vẫn giữ nét cười không thẻ xóa nhòa, không hề có chút nào nuối tiếc.

Minh Ngọc quay về ông lão, vái thật sâu :


Cám ơn ngài đã hoàn thành ước nguyện của tôi.


Thế nhưng Minh Ngọc nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra ông lão sẽ trả lời mình như thế này :


Ta có thể đáp ứng một nguyện vọng của cậu... Cậu suy nghĩ cho kĩ.


Phan Minh Ngọc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ông lão.


Chẳng phải ngài đã hoàn thành ước muốn của tôi rồi sao ?



Không không không... Đó cũng không phải là ước muốn của cậu, đó chỉ là ta việc mà ta muốn làm mà thôi... Nào, hãy nói cho ta nguyện vọng của cậu đi.
Ánh mắt của ông lão từ ái, nói với Minh Ngọc bằng một giọng nói hết sức hiền hòa, thế nhưng nếu có con mắt cực kỳ tinh tường, có thể thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên rồi vụt tắt trong mắt ông lão.


Cậu bé này quả không làm cho ta thất vọng.


Minh Ngọc không hề biết chính mình vừa mới đi qua Quỷ Môn Quan một lần. Nếu điều ước của Minh Ngọc chỉ mang đến tư lợi cho riêng mình, ích kỉ bo bo giữ cho bản thân, ông lão sẽ không chút lưu tình khiến cho Minh Ngọc thần hình câu diệt, mãi mãi không được siêu thoát.

Thế nhưng câu trả lời của anh ta không thể nghi ngờ là khiến cho ông lão rất hài lòng.

Tâm tư của thánh thần đâu phải bây giờ Minh Ngọc có thể đoán được, thế là dứt khoát anh ta cũng chẳng thèm nghĩ nữa, mà bắt đầu tính toán về nguyện vọng kia của mình.


Ngài có thể cho ta xuyên qua thế giới ảo tưởng không ?
Minh Ngọc cẩn thận hỏi.


Được thôi.
Ông lão trả lời hết sức gọn gàng. Sau đó chỉ một đầu ngón tay về phía Phan Minh Ngọc.

Hai mắt của Minh Ngọc cứ đánh vào nhau, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Trước khi mất đi ý thức, Minh Ngọc còn nghe thấy loáng thoáng lời nói của ông lão :


Ta Bonus thêm một System trong đầu cậu, coi như là Extra Bonus đi.



WTF? Ông Trời nói tiếng Anh?
Trong nháy mắt trong đầu cậu ta hiện ra một đống WTF, sau đó liền mất đi ý thức.

P/S : Đôi lời của tác giả :

Đầu tiên là năm mới : Happy New Year Everyone, mong mọi người thuận lợi trong cuộc sống.

Thứ hai : mình mới tập viết lại thôi, đột nhiên hôm nay nảy ra ý tưởng sáng tác, sẽ cố gắng ngày một -> hai chương, rảnh có thể ba chương. ( hôm nào mình bận quá không đăng được các bạn gạch đá nhẹ tí nhé :) )
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ảo Tưởng Chi Tiêu Dao Thần.