Chương 102: Ôm, hôn, nhấc bổng lên
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 786 chữ
- 2022-02-04 07:59:09
Thương nhân sẽ không tùy tiện lấy thể lực ngầm của bản thân ra, nhưng hiện giờ Bùi Diệp lại bộc lộ thực thực giấu kín của mình ngay trước mặt quân đội, đây là hành động cực kỳ nguy hiểm.
Vì sao anh phải làm như vậy? Vừa rồi Cao Thông còn cảm thấy mình thắng thế, bây giờ đã cảm thấy rất nguy hiểm.
Hắn có dự cảm, nếu hắn thật sự bắt ép đòi dẫn Phó Thiên Thiên đi bằng được thì e rằng Bùi Diệp sẽ ra tay với bọn họ mà không tiếc bất cứ giá nào.
Người của quân đội ở ngoài sáng, người của Bùi Diệp ở trong tối, tình huống rất bất lợi đối với bọn Cao Thống.
Sau sự giằng co ngắn ngủi, Cao Thống nở nụ cười.
Nếu vợ chưa cưới của ngài Bùi đã bị hoảng sợ thì chuyện điều tra coi như xong.
Phía quân đội chúng tôi cũng không phải là không thấu tình đạt lý.
Cao Thắng phất tay ra hiệu, những binh sĩ cấp dưới đều thu súng lại.
Sau khi bọn họ thu súng lại, Cao Thống cảm thấy sự nguy hiểm xung quanh cũng biến mất.
Bùi Diệp lạnh lùng liếc xéo hắn:
Nếu đã vậy, các anh còn đợi ở đây là muốn tập đoàn Bùi thị của tôi mời khách ăn cơm tối sao, trung sĩ Cao?
Khóe miệng Cao Thống co rút, sau đó bình thản nói:
Tất nhiên là không rồi, chúng tôi còn phải dẫn phạm nhân về để báo cáo lại sau khi đã chấp hành mệnh lệnh.
Chúng tôi đi trước đây.
Trung sĩ Cao đi thong thả.
Cao Thông bị ăn một vố đau, sầm mặt dẫn theo cấp dưới áp giải Chu Sinh Lương rời khỏi trung tâm thương mại.
Sau khi Cao Thống rời đi, hai tay Bùi Diệp nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Phó Thiên Thiên, quan sát cô từ trên xuống dưới với ánh mắt lo lắng:
Thiên Thiên, em sao rồi? Có bị thương không?
Phó Thiên Thiên không quen bị người khác quan sát thế này, bèn đẩy tay Bùi Diệp ra, hờ hững đáp:
Tôi không sao.
Em không sao là tốt rồi.
Nhìn vẻ thở phào nhẹ nhõm của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu cắm rễ nảy mầm trong tim cô:
Hôm nay anh đối đầu với quân đội, e rằng sau này sẽ rước lấy phiền phức đấy.
Bùi Diệp cười nhẹ:
Phiền phức? Từ trước đến giờ anh không sợ phiền phức.
Huống hồ chỉ là một trung sĩ quèn, anh còn chẳng coi ra gì nữa là.
Phó Thiên Thiên muốn nói rằng Cao Thắng không đại diện cho quân đội bình thường đâu, sau lưng hắn còn có đội đột kích Hắc Ưng, đắc tội với đội đột kích Hắc Ưng mới là điều phiền phức nhất.
Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời này xuống.
Về sau gặp những chuyện như thế này, anh có thể không cần vì tôi mà làm mất lòng bọn họ.
Cho dù họ có dẫn tôi đi điều tra thì cũng chỉ hỏi mấy câu rồi sẽ thả ra thôi.
Phó Thiên Thiên hờ hững nhắc nhở Bùi Diệp.
Ngụ ý là cô không muốn vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến Bùi Diệp và tập đoàn Bùi thị, nên muốn phân rõ giới hạn với anh.
Không biết tại sao, sau khi nói xong, Phó Thiên Thiên liền cảm thấy sắc mặt Bùi Diệp tối đi, hơi thở cũng trở nên u ám.
Tuy nhiên, Bùi Diệp vốn là người buồn vui thất thường.
Khả năng tự điều chỉnh cảm xúc của Bùi Diệp rất mạnh, anh nhanh chóng lý giải những lời nói vừa rồi của Phó Thiên Thiên thành cô đang lo lắng cho anh, không muốn đặt anh vào tình thế nguy hiểm.
Sau đó, anh mỉm cười nhìn cô.
Thấy Bùi Diệp chỉ dán mắt nhìn cô mà không đáp lời, ánh mắt giống như đang nhìn gì đó rất thú vị, Phó Thiên Thiên nhíu mày.
Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?
Nét mặt Bùi Diệp lộ vẻ muốn ăn đòn:
À, lúc em nghiêm túc thật sự rất xinh, nên anh muốn nhìn nhiều hơn.
Phó Thiên Thiên:
...
Cô đen mặt.
Xem ra, lời nhắc nhở của cô là dư thừa, người như Bùi Diệp nên bị nhiều người làm phiền hơn thì mới không rảnh rỗi như thế này.
Thấy Phó Thiên Thiên sầm mặt, Bùi Diệp nghĩ thầm: Ôi, khi Thiên Thiên tức giận lại càng đáng yêu hơn! Anh muốn ôm cô, hôn cô, nhấc bổng cố lên...
Nhưng những điều này chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.