Chương 107: Còn tưởng bà ta thật sự là nữ chủ nhân của nhà họ phó


Người nọ nhanh chóng lên tiếng:
Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!


Phó Thiên Thiên biết người này, đó là một người giúp việc trong nhà, tên là Trần Quang Hải, là một người bình thường hay giở trò khôn lỏi.

Cô lạnh nhạt đáp:
Không sao.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Quang Hải liền ngẩng đầu lên, phát hiện ra người mà mình vừa và phải là Phó Thiên Thiên thì hơi chột dạ, bèn dời mắt, không dám nhìn thẳng vào cô, sau đó vội vàng rời khỏi tâm mặt của cô.

Phó Thiên Thiên nhìn bóng dáng Trần Quang Hải rời đi, trong đầu lóe lên một hình ảnh.

Cô hơi nheo mắt lại.

10 giờ sáng, khi Phó Thiên Thiên đang ngồi đọc sách trong phòng thì di động của cô đổ chuông.

Màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi là
Trai bao
.


A lô!


Bùi Diệp:
Thiên Thiên, là anh đây.

Tôi biết.
Cô có thể nhìn thấy tên của anh hiển thị trên điện thoại.


Em đang ở đâu?

À, tôi đang đọc sách trong phòng, sao thế?
Sao tự nhiên anh ta lại hỏi vậy? Giọng điệu của Bùi Diệp hơi kỳ lạ:
Anh đã ở trong phòng khách nhà em rồi.
Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Bùi Diệp đã đến phòng khách của nhà họ Phó.

Anh đã chính thức đến nhà để cầu hôn cô, nhưng không có ai thông báo để cô đi xuống.

Không thể không có người nào trong số những người giúp việc của nhà họ Phó lại không nhìn thấy sự vắng mặt của cô trong phòng khách, nhưng lại không có ai lên gọi cô, hắn là đã được người nào đó gợi ý.

Ha ha, e rằng...

người giúp việc trong nhà họ Phó hiện giờ vẫn còn chưa rõ, rốt cuộc chủ nhân của căn nhà này là ai.

Phó Thiên Thiên trầm giọng đáp:
Được, tôi xuống ngay.
Sau đó, cô cúp máy, gấp sách lại rồi đi ra khỏi phòng.

Khi đi đến bậc cầu thang, Phó Thiên Thiên nghe thấy tiếng của Lư Xảo Nghiên ở dưới lầu với giọng điệu kỳ lạ:
Hôm nay Thiên Thiên có chuyện gì vậy, tôi đã bảo người giúp việc đi lên lầu gọi con bé xuống, sao con bé vẫn chưa xuống?
Lư Xảo Nghiên sai một nữ giúp việc đang ở bên cạnh:
Cô đi lên phòng của của cô Cả, nói rằng tổng giám đốc Bùi đã đến, bảo con bé đừng lề mề nữa, mau chóng xuống đây đi!

Vâng!
Phó Thiên Thiên đứng trên bậc cầu thang, nhếch môi cười khẩy.

Người giúp việc kia vừa đi đến chân cầu thang đã nhìn thấy Phó Thiên Thiên đang đứng trên bậc cầu thang, bèn vội vàng nói với mọi người:
Cô Cả đã xuống rồi!
Lư Xảo Nghiên ngẩng đầu lên, khi chạm vào ánh mắt sắc bén của cô, bà ta vô thức chột dạ, nhưng lại nhanh chóng đè nén sự chột dạ xuống đáy lòng, cau mày nói:
Thiên Thiên à, tổng giám đốc Bùi đã đến rồi, con mau xuống đi.

Để cụ Bùi và tổng giám đốc Bùi chờ lâu như vậy, thật là vô lễ.
Nói rồi, bà ta giải thích với bà cụ Bùi và Bùi Diệp đang ngồi trong phòng khách:
Con bé Thiên Thiên này hơi nhút nhát, để mọi người chê cười rồi.
Bà ta giải thích cho cô như vậy, đúng thật là mẹ kế quốc dân.

Bây giờ, nếu có trách Lư Xảo Nghiên không cho người đi gọi cô thì trái lại sẽ khiến người ta cảm thấy cô đang cố ý vu vạ cho bà ta.

Người nhà họ Bùi vừa tới, Lư Xảo Nghiên đã ra oai với cô thế này, ai không biết còn tưởng rằng bà ta thật sự là nữ chủ nhân của nhà họ Phó.

Trong phòng khách, Phó Linh Nguyệt mặc bộ lễ phục đắt tiền, trang điểm tinh tế, mang dáng vẻ e thẹn rụt rè, hiền lành ngoan ngoãn trước mặt Bùi Diệp.

Ai không biết còn tưởng rằng người đính hôn với Bùi Diệp là cô ta.

Phó Thiên Thiên thờ ơ nhìn mọi thứ trong phòng khách, rồi bước từng bước xuống cầu thang.

Hôm nay cô muốn xem xem, hai mẹ con Lư Xảo Nghiên còn có thể chơi được trò gì.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.