Chương 146: Không có lửa sao có khói?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 681 chữ
- 2022-02-04 07:59:16
Nếu đổi lại là Phó Thiên Thiên, cô cũng sẽ làm vậy.
Có điều, dù kế hoạch của Cao Thống tỉ mỉ và chặt chẽ hơn, nhưng Cao Thống lại quá tự tin và tự phụ, vì vậy, trong kế hoạch của hắn có vài chỗ sơ hở, điều này hoàn toàn tạo cơ hội cho kẻ thù lợi dụng.
Sau khi Cao Thống bố trí xong kế hoạch tác chiến của mình, Vương An Dương cũng đúng lúc đi vào phòng nghỉ.
Vương An Dương nhìn lướt qua những người trong phòng nghỉ, sau đó, khi lia mắt nhìn đến Phó Thiên Thiên, vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt anh ta.
Phó Thiên Thiên vậy mà lại mặc váy.
Hơn nữa, sau khi mặc váy còn xinh đẹp như vậy, nhưng...
Từ Xa xưa nay không mặc váy, chỉ với điều này thì Phó Thiên Thiên và Tử Xa đã khác nhau một trời một vực rồi.
Anh ta nhanh chóng lia mắt qua người Phó Thiên Thiên, nhìn tới Cao Thống.
Đội trưởng Cát của đội đột kích Hắc Ưng đâu? Sao không ở đây?
Cao Thống kiêu ngạo vênh cằm lên, nói:
Đội trưởng Cát bị thương, bây giờ tôi là chỉ huy của đội đột kích Hắc Ung và bên quân đội.
Vương An Dương liếc nhìn Cao Thống, trong mắt ánh lên vẻ giễu cợt.
Bây giờ chỉ huy của đội đột kích Hắc Ung và quân đội rốt cuộc là ai anh ta cũng không quan tâm.
Thứ duy nhất anh ta quan tâm là an nguy của Tần Hàng.
Nửa tiếng nữa thị trưởng sẽ đến quảng trường Vân Kiều, tôi mong các anh kiểm tra nghiêm ngặt tất cả mọi người ở hiện trường, không bỏ qua bất cứ người nào khả nghi.
Sau khi thị trưởng đến, cách ly toàn bộ những người có ý định tiếp cận thị trường, bảo đảm an toàn cho thị trưởng.
Cao Thống rất ghét giọng điệu ra lệnh của Vương An Dương.
Được rồi, Vương An Dương, phân công nhiệm vụ ở hiện trường thể nào tôi rõ hơn anh.
Anh chỉ cần làm tốt vai trò vệ sĩ ở bên cạnh thị trưởng là được.
Những việc khác đều là chuyện của quân đội chúng tôi.
Đối mặt với vẻ giễu cợt của Cao Thắng, Vương An Dương cười khẩy liếc hắn, nói:
Nhưng theo tôi được biết, khoảng thời gian trước, vì tư cách đạo đức có vấn đề nên trung sĩ Cao đã phải vào tòa án quân sự.
Tôi không
yên lòng là chuyện đương nhiên.
Câu nói của Vương An Dương làm Cao Thắng đen mặt.
Hai cụm từ
tư cách đạo đức
và
tòa án quân sự
là hai cái gai trong lòng Cao Thắng.
Vương An Dương cũng ác mồm, chuyên chọc vào điểm yếu của hắn, khiến Cao Thắng cứng họng không nói gì được, chỉ có thể cầm nín chịu đựng.
Giỏi cho Vương An Dương, từng ỷ vào việc Tử Xa thích anh ta nên từ trước đến giờ không coi hắn ra gì.
Bây giờ Tử Xa đã mất, hiện tại Vương An Dương cũng chỉ là một vệ sĩ quèn.
Cao Thắng tức giận, đanh mặt nói:
Đúng là tôi bị điều tra, nhưng tòa án quân sự đã trả lại trong sạch cho tôi.
Tôi bị người ta vu khống, anh đừng ngậm máu phun người nữa.
Vương An Dương hừ nhạt, nói:
Xin lỗi, có trong sạch hay không thì tôi không biết, nhưng tôi đã từng nghe câu: Không có lửa sao có khói.
Câu nói của Vương An Dương chọc giận Cao Thống.
Vương An Dương, anh là cái thá gì hả? Anh chỉ là con chó của Từ Xa mà thôi.
Cao Thống thấm độc nói mỉa:
À, vì bán đứng chiến hữu nên Tử Xa bị đội trưởng của chúng tôi bắn chết tại chỗ.
Anh từng là con chó của Tử Xa, chẳng lẽ anh lại không biết chuyện cô ta bán đứng đồng đội? Hay là, nên lôi anh đến tòa án quân sự thử tra hỏi xem sao, nói không chừng...
anh cũng là đồng bọn với Tử Xa đấy!
.