Chương 163: Thiên thiên, nếu em muốn nhìn thì cứ nhìn thêm đi!
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 660 chữ
- 2022-02-04 07:59:18
Sau đó, họ lại lấy cho anh một bộ đồ bệnh nhân mới để thay.
Bấy giờ, họ mới rời khỏi phòng bệnh của Phó Thiên Thiên.
Khi các bác sĩ xử lý vết thương, bôi thuốc rồi băng bó cho Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể của anh.
Phai nói rằng dáng người của Bùi Diệp thực sự còn đẹp hơn những người đàn ông trong quân đội hoặc những ngôi sao, người mẫu nam trên tivi.
Nhất định là suy nghĩ của Phó Thiên Thiên đã ảnh hưởng đến cô, nếu không, sao cô lại có kiểu suy nghĩ này? Sau khi các bác sĩ băng bó xong cho Bùi Diệp rồi đi ra ngoài, anh mới dời ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Phó Thiên Thiên, cố tình không cài cúc áo của bộ đồ bệnh nhân, để lộ ra cơ bụng tám múi của mình.
Thiên Thiên, em có hài lòng với những gì em nhìn thấy không?
Phó Thiên Thiên từ trước đến giờ không vòng vo mà ăn ngay nói thật.
Lúc này, cô cũng có sao nói vậy:
Thân hình của anh thật sự rất đẹp.
Lời khen thẳng thắn của Phó Thiên Thiên lại khiến Bùi Diệp cảm thấy hơi xấu hổ.
Khụ, Thiên Thiên, nếu em muốn nhìn thì cứ nhìn thêm đi!
Bùi Diệp ngồi trên ghế sofa, hào phóng để mặc cho Phó Thiên Thiên nhìn.
Phó Thiên Thiên nhíu mày:
Bất cứ thứ gì đẹp mắt, nhìn nhiều cũng sẽ phát ngán.
Bùi Diệp:
...
Anh lặng lẽ cài từng cái cúc áo của mình vào.
Phòng bệnh của Bùi Diệp ở ngay bên cạnh phòng bệnh của Phó Thiên Thiên.
Sau khi hai người cùng nhau ăn tối, Phó Thiên Thiên lấy lí do
trai đơn gái chiếc
không nên ở chung một phòng để đuổi Bùi Diệp về phòng của anh.
Sau khi Bùi Diệp rời đi, Phó Thiên Thiên đọc quyển sách mà y tá mang tới cho cô một lát rồi nằm nhắm mắt, chuẩn bị đi nghỉ.
Đột nhiên, Hà Minh vội vàng từ phòng bệnh bên cạnh chạy sang.
Mợ chủ, mợ chủ, mợ mau qua xem cậu chủ đi!
Phó Thiên Thiên nhíu mày:
Có chuyện gì vậy?
Chẳng phải lúc mới rời khỏi phòng bệnh của cô, Bùi Diệp vẫn rất ổn sao?
Miệng vết thương của cậu chủ lại bị rách ra, nhưng cậu chủ nhất định không cho người khác thay thuốc giúp cậu ấy.
Vết thương lại bị rách ra! Phó Thiên Thiên đen mặt, mặc áo khoác rồi xuống khỏi giường bệnh, đi theo Hà Minh sang phòng bệnh bên cạnh.
Cô còn chưa đi vào phòng thì đã nghe thấy giọng nói hung dữ của Bùi Diệp từ trong phòng truyền ra.
Đi ra ngoài, tôi bảo anh đi ra ngoài, anh có nghe thấy không hả?
Vị bác sĩ nhìn Bùi Diệp với vẻ mặt sợ hãi, nhưng vẫn đánh bạo khuyên anh:
Anh Bùi à, vết thương của anh đã rách ra rồi, nhất định phải bôi thuốc ngay lập tức.
Nếu không, anh thật sự sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng đấy!
Tôi nói không rách là không rách! Trịnh Tiên, lôi anh ta ra ngoài cho tôi!
Trịnh Tiên tận tình khuyên nhủ Bùi Diệp:
Cậu chủ, cậu cứ để bác sĩ cầm máu, thay thuốc cho cậu đi ạ.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Bùi Diệp tỏa ra ánh sáng nguy hiểm:
Trịnh Tiên, rốt cuộc anh là vệ sĩ của ai thế?
Trịnh Tiên lau mồ hôi trên trán.
Tất nhiên...
là vệ sĩ của cậu rồi.
Bùi Diệp lạnh lùng gằn từng chữ:
Vậy thì kéo anh ta ra ngoài cho tôi, nếu không thì anh biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Trịnh Tiên:
...
Vào lúc Trịnh Tiên đang mang vẻ mặt khó xử thì Hà Minh dẫn theo Phó Thiên Thiên từ ngoài cửa đi vào.