Chương 165: Có thể không đánh đấm...
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 750 chữ
- 2022-02-04 07:59:19
Lúc này Bùi Hạo đang uống rất hăng say.
Vừa nghe thấy là Phó Thiên Thiên gọi điện thoại cho mình, Bùi Hạo lập tức bảo đám bạn xấu của mình dừng kêu gào, cung kính nói vào điện thoại di động trên tay:
Chị dâu, chị gọi cho tôi vào giờ này là có chuyện gì muốn hỏi à? Nếu chị muốn hỏi lịch sử trưởng thành từ nhỏ tới lớn của anh trai tôi, hay lịch sử tình trường, thì tôi có thể...
Bùi Hạo còn chưa nói hết câu thì Phó Thiên Thiên đã lạnh lùng ngắt lời anh ta:
Từ hôm nay trở đi, anh đến công ty xử lý công việc, từ chín giờ sáng đến...
Không đợi Phó Thiên Thiên nói tiếp, Bùi Hạo đột nhiên nói:
Hả, sao tín hiệu kém thế nhỉ, chị dâu, chị dâu, chị có đang nói chuyện không? Sao tôi không nghe thấy gì cả?
Phó Thiên Thiên:
...
Phó Thiên Thiên nghi hoặc, thoáng nhìn cột sống của di động trên tay, đến khi cô xác định cột sóng vẫn đầy, liền sầm mặt định nói gì đó thì Bùi Hạo đã cúp máy.
Bởi vì Bùi Hạo đã cúp máy nên không nghe thấy một tiếng cười khẩy được phát ra từ miệng Phó Thiên Thiên.
Khi Phó Thiên Thiên cười, vẻ mặt cô giống như ma quỷ chốn địa ngục, khiến người ta lạnh run trong lòng.
Hà Minh đứng gần Phó Thiên Thiên nhất, run lên mấy lần, cả người nổi gai ốc.
Tiếng cười của phu nhân tổng giám đốc thật đáng sợ.
Phó Thiên Thiên quay sang nhìn Tịnh Tiên:
Đội trưởng Trịnh, bây giờ tôi giao cho anh một nhiệm vụ.
Xin mợ chủ cứ sai bảo!
Một giờ sau, Bùi Hạo gọi điện cho Phó Thiên Thiên bằng điện thoại bàn của Tập đoàn Bùi thị.
A lô, chị dâu, hiện giờ tôi đã có mặt ở công ty.
Tôi hứa nhất định sẽ xử lý tất cả mọi việc của công ty trong ngày hôm nay, tuyệt đối không rời khỏi công ty.
Chị nói lại với anh tôi rằng cứ ở trong bệnh viện dưỡng thương cho tốt nhé!
Phó Thiên Thiên đáp
ừ
một tiếng.
Có việc gì khó giải quyết thì lại gọi cho tôi.
Được.
Bùi Hạo nói với giọng điệu kỳ quặc:
Phải rồi, chị dâu à.
Còn có chuyện gì sao?
Bùi Hạo nói với giọng thành khẩn:
Chị dâu, có câu này, tôi không biết có nên nói hay không.
Nếu anh cảm thấy không nên nói thì hiện tại có thể không cần phải nói ra.
Bùi Hạo:
...
Quả là quá vô tình, mồm miệng của chị dâu nhà anh ta cũng độc y như anh trai anh ta vậy.
Bùi Hạo ngồi trong phòng làm việc tưởng chừng như sắp bị Phó Thiên Thiên làm cho tức đến độ tắt thở.
Anh ta sờ lên mảng tím xanh quanh mắt, lại chạm vào khuôn mặt gần như đã bị đánh sưng thành cái bánh bao, nói vào điện thoại với giọng cầu xin:
Sau này chúng ta có chuyện gì thì thảo luận tử tế, tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân, có thể không đánh đấm...
thì chúng ta đừng đánh đấm.
Như vậy rất tổn thương đến tình cảm, chị nói có được không?
Phó Thiên Thiên hờ hững đáp:
Được.
Sau khi cúp máy, Phó Thiên Thiên đứng bên giường bệnh, hờ hững nhìn Bùi Diệp nằm trên giường đang mỉm cười nhìn cô.
Bùi Hạo đã ở công ty xử lý công việc, bây giờ anh có thể nghỉ ngơi rồi.
Trong lời nói của Phó Thiên Thiên mang theo giọng điệu ra lệnh tuyệt đối.
Được.
Bùi Diệp gật đầu.
Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây.
Được.
Bùi Diệp vẫn mỉm cười nhìn Phó Thiên Thiên mà không giữ cô lại.
Phó Thiên Thiên tưởng rằng lần này Bùi Diệp hẳn là sẽ nghỉ ngơi tử tế.
Nhưng,...
cô vẫn quá ngây thơ.
Kết quả, cô vừa mới chuẩn bị đi ngủ, Hà Minh lại chạy đến tìm cô.
Mợ chủ, hỏng rồi, vết thương của tổng giám đốc lại rách ra rồi.
Chẳng phải công việc của công ty đã giao cho Bùi Hạo xử lý rồi sao?
Nhưng tổng giám đốc không yên tâm.
Hà Minh nói với vẻ không biết phải làm thế nào:
Cô vừa rời khỏi phòng bệnh thì anh ấy đã bảo tôi gửi toàn bộ báo cáo trong ngày hôm nay của công ty cho anh ấy.
Phó Thiên Thiên:
...