Chương 192: Chữ thật khác với người


Nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, trái tim căng thẳng của Bùi Diệp lập tức buông lỏng.

Phó Thiên Thiên không quên để lại tin nhắn cho anh.

Nếu cô nói sẽ về trước 8 giờ thì cô nhất định sẽ về trước 8 giờ, anh có thể không cần phải lo lắng.

Có điều, bây giờ mới 5 giờ sáng mà cô đã đi ra ngoài rồi.

Rốt cuộc là cô có chuyện gì mà nhất định phải đi giải quyết vào lúc này? Nhưng nhìn chữ viết trên tờ giấy, vẻ mặt của Bùi Diệp hơi méo xẹo.

Phải nói rằng, chữ của Thiên Thiên nhà anh...

thật khác với người, chữ viết hơi nguệch ngoạc.

Bùi Diệp thầm biện minh cho Phó Thiên Thiên, bây giờ là thời đại điện tử công nghệ cao, người hiện đại đã không còn quen sử dụng chữ viết tay, rất nhiều người viết chữ ẩu không thể tả, nhiều người còn viết chữ xấu hơn vợ anh nhiều.

Anh gọi điện cho vệ sĩ mà anh sắp xếp bảo vệ cho Phó Thiên Thiên, nhưng lại nhận được tin, xe vừa chạy đến đường vành đai hai thì Phó Thiên Thiên đã bỏ rơi bọn họ.

Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Bùi Diệp.

Xem ra, anh chỉ có thể đợi Thiên Thiên của anh tự quay về.

5 giờ rưỡi sáng, Phó Thiên Thiên đã đến dưới chân núi Nam.

Cô mất hơn mười phút để leo lên chùa Nam Linh.

Vì chùa Nam Linh vẫn chưa mở cửa, Phó Thiên Thiên bèn tìm một chỗ tường vây hơi thấp, bám vào cây cối bên ngoài để trèo vào.

Nhảy xuống khỏi bức tường, cô giữ một sư thầy dậy sớm lại.


Đại sư Viên Tâm của các vị ở đâu?


Sư thầy đang định đứng bên tường tiểu tiện, vừa mới vén áo thầy tu lên thì bị người ta tóm lấy cánh tay, sự thấy hoảng đến nỗi còn chưa kịp tháo dây lưng quần thì dòng nước đã lập tức mở van.

Một dòng nước ấm từ đũng quần sư thầy chảy xuống đất dọc theo chân.


Cô...

cô là ai? Tìm đại sư Viên Tâm của chúng tôi làm gì?
Phó Thiên Thiên càng tăng thêm lực nắm trên tay:
Ông ta ở đâu?
Sư thầy bị đau, vội chỉ vào phía sau đại điện:
Trong phòng thiền lớn nhất ở phía sau!
Biết được chỗ của đại sự Viên Tâm, Phó Thiên Thiên buông tay sự thấy đó ra, nhanh chóng biến mất hút trong ánh bình minh.

Trong phòng thiển.

Đại sư Viên Tâm đang nhắm mắt ngồi thiền trên tòa sen, bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh tràn vào phòng.

Ông ta chẳng buồn mở mắt, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
Thí chủ đi đường xa đến đây, bần tăng không đón tiếp từ xa, thất lễ!
Phó Thiên Thiên đứng thẳng ở sau tòa sen, nhìn chằm chằm vào ba vết sẹo tròn trên đỉnh đầu của đại sư Viên Tâm.


Ông chính là đại sư Viên Tâm?

Pháp danh của bần tăng là Viên Tâm.

Không biết thí chủ đến tìm bần tăng vào giờ này là có việc gì?
Phó Thiên Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm ông ta, đáp:
Khoảng thời gian trước, em gái của tôi có tới tìm đại sư, đại sư còn cho nó tám lá bùa chú, đại sư còn nhớ không?

Đương nhiên là nhớ.
Vừa nói xong, đại sư Viên Tâm liền ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào Phó Thiên Thiên:
Là cô!
Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi:
Là tôi.


Nụ cười của Phó Thiên Thiên giống như hồn ma dưới địa ngục, lại càng giống hoa bỉ ngạn đỏ nở rộ bên cầu Nại Hà.

Đại sư Viên Tâm khẽ run lên trong lòng, thậm chí trong mắt còn có vẻ sợ hãi.


Không phải cô đã...
Phó Thiên Thiên cười nhạt.


Đã...

bị bùa chú của ông đánh cho hồn bay phách tán, đúng không?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nói:
Đáng tiếc, đã khiến đại sư Viên Tâm thất vọng rồi.

Tôi không bị bùa chú của ông đánh cho hồn bay phách tán, mà còn...

xuất hiện ở đây.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.