Chương 195: Ân cần quá mức


Lúc Phó Thiên Thiên đi vào phòng bệnh, Bùi Diệp đang nằm trên giường bệnh xem tivi, đúng lúc tivi đang chiếu tin tức Tài chính và Kinh tế buổi sáng.

Bùi Diệp quay đầu lại, thấy là Phó Thiên Thiên, anh cứ thể lẳng lặng nhìn khuôn mặt của cô.

Cô hờ hững lên tiếng:
Tôi về rồi.
Bùi Diệp nhìn cô thật kỹ, khóe miệng cong lên độ cong dịu dàng:
Em đói bụng không, về đúng lúc lắm, hai phút trước anh mới gọi người mang đồ ăn sáng tới, vừa hay vẫn còn nóng đây.
Phó Thiên Thiên gật đầu:
Có!

Trịnh Tiên, bưng đồ ăn sáng của mợ chủ vào.



Vâng!


Trịnh Tiến bưng đồ ăn sáng vào, lúc đặt đồ ăn sáng trước mặt Phó Thiên Thiên, anh ta lắm mồm nói một câu:
Mợ chủ, nửa tiếng trước cậu chủ đã cho người chuẩn bị bữa sáng, đồng thời vẫn luôn đặt trong lò vi sóng để giữ ẩm, như thế thì chỉ cần mợ vừa về là sẽ có bữa sáng nóng hổi để ăn.
Mặt Bùi Diệp sa sầm vì những lời nói Trịnh Tiên.

Ban đầu anh còn định giả vờ lạnh lùng, vậy mà thoáng cái đã bị Trịnh Tiến vạch trần.

Anh lườm Trịnh Tiên, trách anh ta lắm mồm khiến anh ta rụt cổ lại.

Anh ta chỉ nói sự thật mà thôi.

Anh ta đã nói sai điều gì chứ? Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp kiêu ngạo ho nhẹ một tiếng, thừa nhận:
Anh sợ em về sớm, nên cho người chuẩn bị sớm ấy mà...
Trong lòng Phó Thiên Thiên dâng lên cảm giác ấm áp:
Cảm ơn anh.
Bùi Diệp cười đáp:
Chúng ta là vợ chồng mà, khách sáo làm gì.
Trịnh Tiên:
...


Anh ta lại bị người ta thể hiện tình cảm thắm thiết, biết trước thì vừa rồi đã không lắm mồm, càng lắm mồm thì càng phải nhìn thấy cảnh yêu thương mặn nồng của người ta, đều tại cái miệng thối này của anh ta hết!

Buổi sáng, vì nhà trường có hoạt động nên cho nghỉ nửa buổi, Tăng Nguyệt Nguyệt vừa nghe Phó Thiên Thiên sẽ xuất viện vào sáng nay thì lập tức chạy tới bệnh viện tìm cô.

Trước đây, khi Tăng Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện, nhìn thấy Bùi Diệp là sẽ có vẻ mặt như nhìn thấy tình địch.

Nhưng sáng nay, vừa mới vào phòng bệnh là Tăng Nguyệt Nguyệt đã để hai túi trái cây mình mang tới lên tủ đầu giường.


Tổng giám đốc Bùi à, anh bị thương thế này, nhất định phải ăn nhiều trái cây nhé!
Tăng Nguyệt Nguyệt cười tít mắt nhìn anh.

Bùi Diệp nhìn lướt qua những trái cây mà Tăng Nguyệt Nguyệt tặng anh.

Một túi mận và một túi mơ.

Người bình thường đi thăm hỏi người bệnh đều tặng các loại quả như táo, chuối tiêu, còn Tăng Nguyệt Nguyệt lại mang mận và mơ tới.

Hai loại quả này có một đặc điểm giống nhau đó là: Chua! Bùi Diệp liếc cô:
Cảm ơn cô Tăng.

Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!
Tăng Nguyệt Nguyệt cười híp mắt nhìn anh, sau đó nói với vẻ khoa trương:
À, anh Bùi, anh khát nước không? Tôi rót cho anh cốc nước nhé?
Dứt lời, cô đi rót nước cho Bùi Diệp thật, rồi đặt cốc nước lên chiếc tủ đầu giường khác của anh.

Bùi Diệp sờ thử cốc nước, thấy nhiệt độ vừa phải.

Anh bưng cốc nước lên uống một hớp, nghiêm túc mà ung dung nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt, nói:
Cô Tăng, nếu cô có việc gì muốn nhờ tôi giúp, nể mặt Thiên Thiên, cô có thể thoải mái nói ra.
Tăng Nguyệt Nguyệt chớp đôi mắt linh hoạt.


Tổng giám đốc Bùi, tôi không có việc gì muốn nhờ anh giúp cả, tại sao anh lại nói vậy?

Cô vừa tặng trái cây, vừa rót nước cho tôi, ân cần như thế, chẳng lẽ...

không phải có chuyện muốn nhờ tôi sao?
Bùi Diệp nói trúng tim đen của cô.

Tăng Nguyệt Nguyệt liền chột dạ.

Cô làm thể không phải muốn nhờ vả anh ta, mà là vì cô sắp khiến anh ta bị cắm sừng, để che giấu sự chột dạ thì phải tìm vài việc để làm, kết quả là...

ân cần quá mức.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.