Chương 202: Tớ thật sự muốn cưới cậu
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 785 chữ
- 2022-02-06 11:59:44
Khi đối mặt với anh ta, cô lại càng giống như đang đối mặt với cấp dưới của mình.
Trước những lời dạy bảo của cô, vậy mà anh ta lại cảm thấy mình bị khiển trách cũng đáng, cứ thể cam tâm tình nguyện lặng nghe cô dạy bảo.
Cái quái gì đây?
Lôi Phong Hành thấy Lương Kinh bị chặn họng thì cực kỳ vui sướng trong lòng.
Anh ta muốn nói là anh ta khác với Lương Kinh.
Lương Kinh là người trong quân đội, còn anh ta thì không phải.
Kỹ năng bắn súng của anh ta có kém cũng là lẽ đương nhiên.
Anh ta không số kỹ thuật bắn súng với Phó Thiên Thiên.
Anh ta có tiền, có thể thỏa mãn tất cả ảo tưởng của phụ nữ.
Anh ta đã thắng Lương Kinh ở điểm này.
Vào lúc Lôi Phong Hành đang nghĩ ngợi thì có hai người xảy ra xích mích vì việc ai bắn trước.
Một người trong số đó và phải Phó Thiên Thiên nên bị ngã xuống đất.
Hắn tức giận muốn đạp cho Phó Thiên Thiên một phát.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Thiên Thiên tung một cú đá mà không hề do dự.
Khi Lương Kinh đang đứng gần Phó Thiên Thiên nhất còn chưa kịp phản ứng thì người muốn đá cô đã bị cô đá văng ra ngoài mấy mét, va vào bức tường cách đó không xa rồi rơi bịch xuống đất.
Khi lưng người đó đập phải bức tường, xương cốt hắn phát ra những tiếng răng rắc.
Đó là tiếng xương cốt bị gãy.
Khóe miệng Lương Kinh co rút.
Dù Lôi Phong Hành chưa từng tập võ cũng có thể nhìn ra được cú đá vừa rồi của Phó Thiên Thiên rất mạnh.
Nhìn người đàn ông bị Phó Thiên Thiên đá ngã ra đất đang ôm lấy bụng, cả người co quắp không đứng dậy nổi, Lôi Phong Hành vốn dĩ đang định đi tới bên cạnh Phó Thiên Thiên bèn lặng lẽ dừng chân.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt đầy kinh sợ.
Lúc mới gặp, cứ tưởng Phó Thiên Thiên là một
chị đại
có vẻ ngoài mong manh, nội tâm lạnh lùng.
Nhưng bây giờ, hình tượng của Phó Thiên Thiên trong lòng anh ta đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Phó Thiên Thiên của lúc này không hề dính dáng đến chữ
mong manh
một chút nào, mà hoàn toàn là một cô gái bạo lực dữ tợn.
Nếu trong tương lai, anh ta và Phó Thiên Thiên ở bên nhau mà anh ta có điều gì khiến Phó Thiên Thiên không vui, để cô ra tay với anh ta, thì có phải anh ta cũng sẽ giống như người đàn ông đang nằm bò dưới đất kia không?
Nghĩ tới đây, Lôi Phong Hành có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình cũng bắt đầu đau.
Bạn của người đàn ông bị Phó Thiên Thiên đá trúng thấy vậy thì mặt mày biến sắc, định tiến lên.
Nhưng đúng lúc đó, có một nhân viên công tác ở đâu đột nhiên đi tới bên cạnh người ấy và nói nhỏ câu gì đó vào tại anh ta.
Nét mặt anh ta lập tức lộ vẻ sợ hãi, sau đó tự nhận mình xui xẻo, tìm người khiêng bạn mình rời đi.
Tăng Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh Phó Thiên Thiên cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ấy hớn hở nhào vào người Phó Thiên Thiên, nhìn cô với vẻ mặt sùng bái, hai tay ôm chặt lấy cô.
Con mẹ nó, Thiên Thiên, vừa rồi cậu thật sự quá ngầu! Oa oa, tại sao cậu không phải là đàn ông chứ, tớ thật sự rất muốn cưới cậu!
Tăng Nguyệt Nguyệt phấn chấn, cọ mặt vào người Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên khẽ đẩy Tăng Nguyệt Nguyệt đang rất nhiệt tình ra.
Ngoan, son môi của cậu dính vào người tôi rồi.
Tớ mặc kệ!
Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn ôm và cọ mặt vào người cô.
Phó Thiên Thiên:
...
Trong lúc Tăng Nguyệt Nguyệt đang ôm Phó Thiên Thiên, cô luôn có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc camera trong góc khuất.
Bùi Diệp đang ngồi trong phòng riêng.
Lúc nhìn thấy Phó Thiên Thiên ở trên màn hình đang nhìn thẳng vào anh, anh phun hết cà phê ra ngoài.
Bùi Diệp đặt ly cà phê xuống, lập tức đứng dậy, nói với các vệ sĩ trong phòng:
Về bệnh viện ngay bây giờ.
Phó Thiên Thiên hẳn là sắp rời đi, anh nhất định phải nằm trên giường trong phòng bệnh trước khi cô đến bệnh viện, không được để cô phát hiện ra việc anh đã rời khỏi bệnh viện.