Chương 217: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng


Bùi Diệp là chúa hay ghen, lần nào cô khoác tay Phó Thiên Thiên là anh ta cũng nhìn cô với ánh mắt nhìn tình địch.

Ghen với cả một cô gái như cô, sao Bùi Diệp không chết vì ghen mỗi ngày nhỉ? Hơn nữa, cũng vì lần trước Tăng Nguyệt Nguyệt giới thiệu cho Phó Thiên Thiên làm quen với hai người đàn ông mà Bùi Diệp đã không biết xấu hổ, mách tội Tăng Nguyệt Nguyệt với ba cô, báo hại cô bị bắt phải chuyển về nhà, còn bị ba cô phạt không cho rời nhà trong vòng ba ngày, hôm nay mới có thể đến trường đi học.

Vừa đến trường, cô còn chưa kịp tìm Phó Thiên Thiên thì không ngờ lại gặp phải người của Thông U Các đến gây phiền toái.


Thiên Thiên, cậu thế nào rồi, không sao chứ?
Tăng Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, dựa vào bả vai Phó Thiên Thiên:
Cậu không biết đâu, lúc sáng tớ sợ chết đi được ấy.
Phó Thiên Thiên liếc xéo Tăng Nguyệt Nguyệt, đẩy đầu cô ra:
Người nấp trên cây ở gần phân đà bảy của Thông U Các trước đó là cậu phải không?
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Tăng Nguyệt Nguyệt mỉm cười, chớp chớp mắt rất vô tội và nói:
Uầy, sao có thể là tớ được? Tớ vẫn luôn ở trong trường, không hề đi đâu cả.
Phó Thiên Thiên không nhiều lời liền nhặt một chiếc lá táo chua trên tóc Tăng Nguyệt Nguyệt xuống:
Trong trường chúng ta không có cây táo chua, chỉ có khu vực gần phân đà bảy của Thông U Các là có cây táo

chua này.

Thấy bản thân đã bị Phó Thiên Thiên lật tẩy, Tăng Nguyệt Nguyệt không tiện giấu giếm nữa, bèn cười để lộ hai hàm răng trắng bóc, nói:
Ôi chao, đúng là không có gì giấu được cậu.

Vị trí của cậu quá nổi bật.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Đây quả là một sự sỉ nhục, là sự sỉ nhục lớn nhất chưa từng có đối với một
Thần trộm
như Tăng Nguyệt Nguyệt.

Cho đến giờ, nếu Tăng Nguyệt Nguyệt muốn ẩn nấp thì người khác rất khó phát hiện ra, ngoài đại sư huynh của cô.

Nhưng...

Phó Thiên Thiên thế mà lại nói rằng vị trí ẩn nấp của cô quá nổi bật.

Có điều, nghĩ đến việc người này là Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt đột nhiên lại cảm thấy âu cũng là lẽ đương nhiên.


Nhưng, Thiên Thiên à, chiêu mà cậu dùng sau đó thật sự quá tuyệt, làm cho người của phân đà bảy tự giết lẫn nhau.

Cậu không nhìn thấy chứ, mặt của gã đà chủ phân đà bảy muốn khó coi bao nhiêu thì trông khó coi bấy nhiêu.
Vừa nhớ lại chuyện xảy ra ở phân đà bảy của Thông U Các, Tăng Nguyệt Nguyệt không kìm nén được sự phấn khích trong lòng, cứ nói liến thoắng không ngừng như một khẩu súng máy.

Sau khi nói đã miệng, Tăng Nguyệt Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ bí ẩn rồi túm lấy cánh tay Phó Thiên Thiên, nói:
Có điều, Thiên Thiên này, cậu dùng mưu kế khiến đám người của phân đà bảy tự giết lẫn nhau, nhưng cũng coi như đã để lại mầm họa.

Tớ còn nghe đồn rằng đà chủ Minh Nhật của phần đà bảy của Thông U Các là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Hơn nữa còn có tâm lý trả thù rất mạnh mẽ.

Lần này, cậu và Bùi Diệp đã chọc đến hắn, e rằng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người các cậu đâu.


Phó Thiên Thiên hiếm khi nở nụ cười dịu dàng với Tăng Nguyệt Nguyệt, còn xoa đầu cô ấy.

Sau đó, cô không nói gì nữa mà đi thẳng về phía trước.

Tăng Nguyệt Nguyệt vuốt mái tóc vừa bị Phó Thiên Thiên và rối của mình rồi đuổi theo cô.


Này, Thiên Thiên, ý cậu ở đây là gì? Chẳng lẽ cậu không sợ người của Thông U Các đến gây rắc rối cho cậu à?

Cậu đoán xem.


Tăng Nguyệt Nguyệt có cảm giác Phó Thiên Thiên bây giờ cũng bắt đầu biết trêu chọc người khác khi nói chuyện.

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, nhất định là thời gian Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp ở bên nhau quá lâu nên cũng trở nên xấu xa rồi.

Phó Thiên Thiên lại đang nghĩ, tạm thời...

vẫn chưa thích hợp để nói cho người khác biết chuyện cô sẽ làm vào tối nay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.