Chương 221: Tôi nên gọi anh là đà chủ minh nhật hay là lư nhân đây?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 680 chữ
- 2022-02-06 11:59:46
Tối đến, phân đà bảy mới khôi phục lại ánh hào quang, nhưng những lỗ đạn dày đặc bên trong và bên ngoài bức tường thì không thể trở lại như cũ được nữa.
Sau bữa cơm tối, các thành viên của của phân đà bảy đều đi ngủ sớm vì đã mệt nhoài.
Đợi mọi người đi ngủ hết, Minh Nhật lại kiểm tra tình hình của phân đà một lượt, sau khi chắc chắn rằng tất cả các thiết bị an ninh không có vấn đề gì, hắn mới về phòng mình đi ngủ.
Khắp nơi trong phân đà là tiếng qua lại tuần tra của đám đàn em.
Minh Nhật nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Trong lúc mơ màng, Minh Nhật lại trở lại nơi làm nhiệm vụ lần cuối cùng khi hắn còn ở trong đội đột kích Hắc Ưng.
Nhìn từng người ở bên cạnh gục xuống, hắn cau chặt hàng lông mày.
Có một họng súng trong bóng tối đang nhắm chuẩn vào hắn, sau đó, viên đạn bắn trúng túi máu trên ngực hắn, hắn nhân cơ hội ngã xuống đất, giả bộ đã bị bắn chết.
Kế hoạch của hắn là rời hẳn đội đột kích Hắc Ưng sau nhiệm vụ lần này.
Sau khi tiếng súng của Bạch Khẩu bắn chết Tử Xa vang lên, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Người cũng đã đi cả rồi.
Khi Minh Nhật đang định đứng dậy thì đột nhiên thính tai nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang chậm rãi tiến gần về phía hắn.
Còn có ai đến vào lúc này? Không phải người đó đã phát hiện ra điều gì chứ? Liệu người đó có phát hiện ra hắn giả chết không? Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì tiếng bước chân đó dừng lại bên cạnh hắn...
Một cảm giác rét lạnh như băng rơi xuống cổ hắn.
Lưỡi dao sắc bén chỉ cần khẽ đưa lên là có thể dễ dàng rạch đứt cổ họng của hắn.
Là ai? Là ai?
Minh Nhật cố gắng mở to mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tử Xa.
Hắn chợt mở to hai mắt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Đội trưởng...
đội trưởng!
Hắn lẩm bẩm hai chữ một cách khó khăn.
Sau đó, hắn tỉnh lại.
Khi mở bừng mắt ra và phát hiện bản thân đang ở trong phòng của mình, Minh Nhật không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm thì cảm giác lạnh lẽo trên cổ lại khiến cả người hắn trở nên căng thẳng.
Bởi vậy, cảm giác có người cầm dao dí vào cổ hắn trong giấc mơ không phải là mơ, mà là...
sự thật.
Hắn xoay đầu nhìn sang bên cạnh, vì trong phòng tối đen gần như giơ tay không nhìn thấy ngón, dựa vào tia sáng ở bên ngoài chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh đang đứng bên cạnh giường hắn, đang cầm một con dao kề vào cổ hắn.
Ai vậy?
Minh Nhật đè nén sự hoảng hốt trong lòng, bình tĩnh hỏi người đó.
Người nọ hừ mũi cười khẩy một tiếng.
Vừa rồi trong mơ, anh thấy ai thế?
Một giọng nữ trầm thấp và lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu vọng xuống.
Tôi mơ thấy ai thì liên quan gì đến cô? Người đâu...
Minh Nhật vừa định kêu lên thì con dao găm kề sát cổ thình lình xẹt qua yết hầu của hắn.
Cảm nhận được máu trong cổ họng mình đang chảy ra, hắn sợ đến nỗi toàn thân cứng đờ, không dám mở miệng.
Rốt cuộc thì cô là ai? Cô muốn làm gì?
Tôi vẫn luôn nghĩ, trong lần làm nhiệm vụ hơn một tháng trước, ngoại trừ Bạch Khẩu ra, nói cho cùng thì kẻ phản bội khác trong đội là ai? Nhưng tôi không ngờ kẻ đó lại là anh!
Lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của Phó Thiên Thiên.
Cô nhấn từng câu từng chữ:
Tôi nên gọi anh là đà chủ Minh Nhật hay là Lư Nhân đây?