Chương 228: Bùi diệp không ép buộc tôi
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 669 chữ
- 2022-02-06 12:00:20
Nhưng khi anh ta nhìn vào người cô, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn vào chỗ nào đó.
Trước kia Từ Xa thường xuyên mặc quân phục và trang phục chiến đấu nên không nhìn thấy rõ được dáng người của cô.
Nhìn bề ngoài, vóc người của Phó Thiên Thiên khi mặc quần áo rộng rãi cũng không khác Tử Xa là bao.
Có điều, không ngờ dáng người của cô lại chuẩn như vậy, nếu không phải anh ta có sự tập trung tinh thần tốt thì e rằng vừa nãy đã chảy máu mũi rồi Ngô Danh xua đi những suy nghĩ trong đầu, khép hai chân, bàn tay đặt nghiêng trên huyệt thái dương, chào Phó Thiên Thiên theo kiểu quân đội:
Đội trưởng!
Ánh mắt Phó Thiên Thiên hơi dịu đi:
Ngô Danh, tôi đã nói rồi, bây giờ tôi đã không phải là đội trưởng của anh nữa.
Nhưng trong lòng Ngô Danh, cô mãi mãi là đội trưởng của tôi.
Cô không tranh cãi với anh ta nữa mà hỏi:
Lần này anh đến đây là có việc gì?
Có việc, nhưng tôi có điều này muốn hỏi cô trước.
Đội trưởng, cô có biết chuyện xe của Bạch Khẩu bị nổ dưới chân núi Nam Sơn lần trước không?
Phó Thiên Thiên thản nhiên thừa nhận:
Là do tôi làm.
Một thoáng tự hào hiện lên trên vẻ mặt Ngô Danh:
Tôi cũng đoán là đội trưởng làm.
Ngày hôm đó, bọn họ trở về cực kỳ nhếch nhác.
Cô không nhìn thấy chứ, bọn họ trở lại quân khu bằng xe ba bánh của nhà nông, toàn bộ quần áo và giày đều tả tơi không chịu nổi, tóc tai cũng bị quắn hết cả lại vì bỏng.
Nghe Ngô Danh thuật lại, Phó Thiên Thiên đã tưởng tượng ra dáng vẻ thảm hại của nhóm người Bạch Khấu, cô hơi nhếch khóe môi:
Ừ.
Phải rồi, đội trưởng...
Ngô Danh đang định nói điều gì đó thì di động trên tay Phó Thiên Thiên đột nhiên đổ chuông.
Anh ta đã tinh mắt nhìn thấy hai chữ
Trai bao
đang nhấp nháy trên màn hình di động.
Trai bao?
Khi cô nhìn thấy cái tên đó, trong mắt có sự dịu dàng mà Ngô Danh chưa từng thấy, vẻ mặt và cả người cô tràn đầy sự ấm áp.
A lô.
Phó Thiên Thiên nghe máy.
Giọng nói của Bùi Diệp từ đầu giây bên kia truyền tới:
Em đang ở đâu vậy?
Ở nhà.
Em làm xong việc chưa?
Phó Thiên Thiên nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, từ vị trí trên lầu hai này có thể nhìn thấy phong cảnh trong vườn hoa.
Dưới ánh trăng, mẫu đơn trong vườn hoa đang mùa nở rộ, từng bông khoe sắc, vô cùng tươi đẹp.
Cô khẽ đáp:
Ừm, tôi làm xong rồi.
Chắc chắn là đã rất mệt, tối nay em nghỉ sớm một chút, sáng mai anh đến đón em đi học.
Ừm.
Dứt lời, Phó Thiên Thiên liền cúp máy.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Ngô Danh thì nhíu mày.
Sao thế?
.
Ngô Danh:
...
Vừa rồi khi Phó Thiên Thiên nói chuyện điện thoại, giọng nói của cô dường như rất dịu dàng, vẻ mặt giống như...
một cô gái nhỏ đang yêu vậy.
Tuy nhiên, khi Phó Thiên Thiên nhìn về phía anh ta, vẻ mặt lại biển thành thái độ giải quyết việc công.
Ngô Danh ho nhẹ một tiếng:
À, đội trưởng, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi.
Hỏi!
Một chữ đơn giản nhưng lại mang theo giọng điệu ra lệnh.
Quả nhiên, thái độ của cô có sự khác biệt không phải chỉ là ảo giác của anh ta.
Đội trưởng, chuyện cô và Bùi Diệp - người đứng đầu Bùi thị đính hôn, là thật sao?
Có vấn đề gì?
Ngô Danh hỏi một cách khéo léo:
Không phải là...
bị ép buộc chứ?
Bùi Diệp không ép buộc tôi.
Không phải, ý của tôi là, không phải Bùi Diệp bị ép buộc chứ?
Phó Thiên Thiên:
...