Chương 232: Cô không nhớ tôi sao?


Bùi Diệp.

Ngoài ra, còn có một nam và một nữ khác.

Nam là một người đàn ông trung niên, mặc Âu phục đơn giản, trên người không có bất cứ chỗ nào giấu vũ khí.

Nữ khoảng chừng hơn 20 tuổi, nét mặt hơi giống với người đàn ông trung niên.

Cô gái ấy mặc váy hở vai bó sát, ngắn trên đầu gối, càng dễ nhìn ra là không có vũ khí trên người.

Phó Thiên Thiên không biết hai người đó, nhưng vừa nhìn là có thể nhận ra họ không hề có sức công kích.

Trái lại, bởi vì Phó Thiên Thiên đột ngột xông vào nên hai người họ đều giật mình, cả hai đều nhìn cô với vẻ mặt rất sợ hãi.

Tình huống trước mắt khiến Phó Thiên Thiên kinh ngạc.

Không phải nói bữa tiệc có vấn đề sao? Đây rõ ràng là không có vấn đề gì mà? Còn Bùi Diệp thì ánh lên vẻ vui mừng trong mắt sau khi thấy cô xuất hiện.


Thiên Thiên, sao em lại ở đây?
Bà Bùi thì lập tức thay đổi sắc mặt, sau khi nhìn thấy Phó Thiên Thiên, nhất là dáng vẻ đá cửa vừa rồi của cô rất giống đến để gây sự.


Đây là chỗ nào mà cô tự tiện xông vào hả?
Phó Thiên Thiên nhíu mày liếc nhìn Bùi Diệp, sau đó ngoảnh lại nhìn Bùi Hạo ở sau lưng, trong mắt mang theo sự chất vấn gay gắt.

Bùi Hạo đẩy Phó Thiên Thiên vào, không dám nhìn vào mắt cô.

Anh ta liếc mắt ra hiệu với Bùi Diệp rồi nói:
Chuyện đó, anh, chị dâu giao cho anh.

Em còn có việc, đi trước đây!
Dứt lời, Phó Thiên Thiên liền bị đẩy vào phòng, sau đó Bùi Hạo đóng cửa phòng lại.

Mặc dù Phó Thiên Thiên vẫn chưa rõ tình huống trước mắt là gì, nhưng cô biết một điều, cô đã bị Bùi Hạo lừa.

Cô ghét nhất là người khác lừa mình.

Lúc cô định quay người ra khỏi phòng để tìm Bùi Hạo hỏi cho rõ thì Bùi Diệp đã nhanh chân đi đến cạnh cô, giữ tay cô lại.


Chú Hạ, cháu xin giới thiệu với chú, cô gái này là vợ chưa cưới của cháu, Phó Thiên Thiên.
Thấy Bùi Diệp giới thiệu Phó Thiên Thiên với tổng giám đốc Hạ như vậy, sắc mặt bà Bùi khẽ thay đổi.


Diệp, sao con có thể...


Những lời nói của Bùi Diệp đã thốt ra khỏi miệng, bà muốn nói gì đó cũng không cách nào cứu vãn được, quả là không dám nhìn mặt hai cha con họ Hạ nữa.

Trong lúc đang lúng túng, Hạ Nhu ngồi bên cạnh tổng giám đốc Hạ đã ngạc nhiên lên tiếng trước:
Woa, là cô!
Ba người tổng giám đốc Hạ, bà Bùi và Bùi Diệp đều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Nhu.

Bấy giờ, Hạ Nhu bèn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chạy đến trước mặt Phó Thiên Thiên.

Bởi vì cô ấy đi giày cao gót quá cao nên khi đến trước mặt Phó Thiên Thiên, gót chân bị vấp bởi đường viền của tấm thảm trải sàn trong phòng Vip, cả người ngã nhào về phía trước.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Thiên Thiên đã kịp thời vươn cánh tay ra, nắm lấy bả vai Hạ Nhu, đỡ lấy cô ấy.


Cô không sao chứ?
Phó Thiên Thiên nhìn Hạ Nhu, nhẹ giọng hỏi.

Trước ánh nhìn của Phó Thiên Thiên, trong mắt Hạ Nhu tỏa ra vô số bong bóng màu hồng, hai tay ôm mặt, hơi thẹn thùng lắc đầu:
Không sao...

Tôi không sao.
Phó Thiên Thiên đỡ Hạ Nhu xong thì thu tay về.

Cô vẫn chưa rút tay về thì Hạ Nhu đã nhanh hơn một bước, nắm lấy tay cô.


Cô không nhớ tôi sao?
Hạ Nhu kích động nhìn Phó Thiên Thiên,
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.