Chương 265: Đội trưởng, là cô sao?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 631 chữ
- 2022-02-06 11:59:52
Bùi Diệp cũng ăn cùng với Phó Thiên Thiên.
Hai người ăn xong, có vệ sĩ bước vào thu dọn bát đũa.
Sau khi vệ sĩ thu dọn xong, Phó Thiên Thiên lại nhìn khắp xung quanh lần nữa.
Hiện tại cách lần trước mới có một tuần mà cô đã phải vào bệnh lần nữa, quả là hơi xui xẻo.
Hình như kể từ sau khi cô quen biết Bùi Diệp thì cứ luôn xui xẻo như vậy.
Tất nhiên, cô sẽ không nói ra câu này trước mặt anh.
Đã bắt được người giở trò với chiếc xe kia chưa?
Bắt được rồi.
Có điều, hắn đã chết trước khi người của anh tóm được.
Ánh mắt Bùi Diệp trở nên u ám.
Kẻ đó đã chết, chứng tỏ rằng người đứng đằng sau sai khiến hắn đã biết kế hoạch bị thất bại nên đã giết người để trừ hậu họa.
Có đối tượng tình nghi chưa?
Bùi Diệp dịu dàng nhìn Phó Thiên Thiên:
Bác sĩ nói em mệt nhọc quá độ, việc em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi cho tử tế, chăm sóc cơ thể của mình.
Những chuyện khác cứ giao cho anh, em không cần phải bận tâm.
Đúng vậy, tuy đã nghỉ ngơi một đêm nhưng cô vẫn rất mệt.
Suy cho cùng...
lúc chiếc xe kia bị rơi xuống, cô đã nhảy khỏi xe và rơi xuống đáy vực hơn một nghìn mét.
Vách đá lại dốc đứng, mà cơ thể của Phó Thiên Thiên vẫn còn rất yếu ớt.
Cô leo lên bằng tay không, mất quá nhiều sức lực.
Có vài lần, cô đã cho rằng bản thân sắp không kiên trì được nữa.
Chỉ vì cô liên tục nghe thấy tiếng Bùi Diệp và các thành viên của đội vệ sĩ đang gọi tên cô, lại nhớ về những đồng đội đã chết của mình, vì vậy cô mới tiếp tục kiên trì, cuối cùng leo lên khỏi vách núi.
Cơ thể này của Phó Thiên Thiên vẫn còn quá yếu, hiện tại cô vẫn đang là học sinh trung học, hằng ngày phải đến trường, lên lớp, không có đủ thời gian để tập luyện.
Đợi sau khi thi đại học xong, cô nhất định phải rèn luyện cơ thể thật tốt, để bản thân mau chóng đạt được phong độ đỉnh cao.
Phó Thiên Thiên nghe lời Bùi Diệp, sau khi ăn xong bữa sáng, cô lại nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Có lẽ bởi vì thật sự quá mệt, cộng thêm ăn uống no nê nên chẳng mấy chốc, Phó Thiên Thiên đã ngủ mất.
Sau khi cô ngủ, Bùi Diệp vừa định rời khỏi phòng bệnh thì điện thoại di động của cô reo lên đúng lúc đó.
Bùi Diệp sợ chuông điện thoại sẽ đánh thức cô đang nghỉ ngơi nên anh cài đặt điện thoại về chế độ yên lặng.
Anh liếc nhìn di động của Phó Thiên Thiên, số điện thoại gọi đến khá kỳ lạ, vừa nhìn là đã biết dãy số đó được gọi qua một đường dây đặc biệt.
Bùi Diệp ngẫm nghĩ một lát rồi cầm lấy di động của cô đi ra khỏi phòng bệnh, ấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam giới:
Alô, đội trưởng, là cô sao?
Đội trưởng? Bùi Diệp nhíu mày nhưng anh không nói gì.
Bấy giờ, giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên lần nữa:
Đội trưởng, bây giờ cô không tiện nghe điện thoại à? Nếu cô không tiện nghe điện thoại thì cô gõ ngón tay hai lần vào micro.
Bùi Diệp làm theo lời anh ta, gõ hai cái vào bên cạnh micro.
Giọng nam giới ở đầu dây bên kia dường như đã yên tâm, sau đó nói tiếp:
Đội trưởng, hiện tại tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô!