Chương 314: Hôm nay nhà hàng của các cô có “món tủ” gì?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 740 chữ
- 2022-02-06 12:00:01
Thanh Thần và Thần Lộ ngồi ghế sau, vốn dĩ đang nghĩ rằng cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng Thanh Thần bỗng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy phía sau có chiếc xe vừa mới vượt một chiếc xe khác trong hơi khả nghi bèn nhìn kỹ người lái chiếc xe đó.
Vừa nhìn thì đã sợ đến nỗi hoảng hốt kêu lên.
Là cô ta, cô ta đã đuổi kịp rồi!
Thần Lộ luống cuống quay lại nhìn phía sau xe, quả nhiên liền thấy một chiếc Volkswagen màu đen ở không xa đằng sau chiếc xe của bọn chúng.
Còn người ngồi trên ghế lái chính là Phó Thiên Thiên.
Chết tiệt, kỹ thuật lái xe của cô ta đúng là đỉnh quá!
Dạ Xoa đã từng chứng kiến kỹ thuật lái xe của Tử Xa.
Có điều...
lúc này Phó Thiên Thiên chỉ đang lái một chiếc xe thương vụ bình thường, không thể bì được với tính năng của chiếc xe việt dã này của hắn.
Cho dù kỹ thuật lái xe của cô có tốt hơn nữa mà tính năng của xe không tốt thì vẫn là không tốt.
Nghĩ vậy, Dạ Xoa nhanh chóng đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.
Tất nhiên là Phó Thiên Thiên bám sát theo sau bọn chúng.
Nhưng có lẽ vì tính năng của hai xe chênh lệch quá xa, cho dù cô có nhận hết ga chiếc xe của mình thì cũng không cách nào so được với xe của bọn Dạ Xoa.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của bọn chúng phun khói ống xả, rồi biến mất dạng ngay trước mắt cô.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc xe mất hút.
Cô tấp xe vào lề đường và nhắm hai mắt lại.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh hiện lên trong đầu, khóe miệng cô nhếch lên.
Sau đó cô giẫm chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.
Tuy nhiên, cô không đuổi theo đường mà chiếc xe của bọn Dạ Xoa vừa mới lái đi mà rẽ vào một hướng khác.
Khoảng nửa tiếng sau, Dạ Xoa cho xe đỗ lại gần bến tàu ở bờ sông.
Thanh Thần và Thần Lộ xuống xe trước rồi phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi, cuối cùng cũng quẳng được cô gái kia lại phía sau.
Tôi còn tưởng sẽ phải giao mạng sống của mình vào tay cô ta nữa đấy.
Thanh Thần cảm khái.
Thần Lộ gật đầu phụ họa:
Đúng vậy, may mà tính năng của xe chúng ta tốt hơn nhiều so với xe của cô ta.
Cuối cùng cũng cho cô ta hít khói.
Nhưng nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại.
Thanh Thần lo lắng nhìn Dạ Xoa.
Nghĩ đến cảnh bất thình lình nhìn thấy Phó Thiên Thiên xuất hiện trên đường, chúng đều kinh hồn bạt vía.
Dạ Xoa cười quyến rũ, cong ngón giữa của bàn tay trái, đang định vén tóc bên mang tai thì hình như nghĩ đến điều gì đó.
Hắn xoa nhẹ ngón tay vào nhau rồi rụt tay lại.
Sau đó, hắn hờ hững nói:
Việc này tôi sẽ gánh vác một mình.
Thanh Thần và Thần Lộ nói với hắn:
Đội trưởng, ở đây có một nhà hàng, hương vị cũng rất được.
Anh đi ăn cùng chúng tôi nhé?
Dạ Xoa thờ ơ liếc bọn chúng:
Không, tôi còn phải về nhà họ Chung.
Cũng được.
Vậy anh đi trước đi.
Thanh Thần và Thần Lộ không ngăn Dạ Xoa nữa.
Dù sao thì bây giờ Dạ Xoa vẫn là cậu chủ của nhà họ Chung.
Ông cụ Chung yêu cầu chung Bình Quân phải về nhà một chuyến vào trưa nay nên hắn phải về.
Thanh Thần và Thần Lộ nhìn Dạ Xoa lái xe biến mất khỏi tầm mắt của họ, sau đó chúng đi đến nhà hàng cách đây không xa.
Bọn chúng bước vào nhà hàng thì thấy một nhân viên phục vụ đang đứng bên quầy, đưa lưng về phía chúng.
Bọn chúng ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, cất tiếng gọi to:
Phục vụ!
Một người đi đến gần chúng.
Hai vị muốn ăn món gì?
Thanh Thần và Thần Lộ cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi:
Hôm nay nhà hàng của các cô có món tủ' gì?
Tổn thương gân cốt, thấy máu nghẹn cổ.
Những tên món này nghe tàn nhẫn quá, mà giọng của nhân viên phục vụ cũng hơi quen tai.
Thanh Thần và Thần Lộ quay đầu lại, chúng biến sắc khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt.