Chương 320: Anh thích ăn món gì?



Anh tưởng rằng em suýt đã rời bỏ anh.

Thật may là em vẫn còn sống!
Bùi Diệp thì thầm bên tai Phó Thiên Thiên.

Những lời nói của Bùi Diệp khiến tim cô nhoi nhói, có thứ gì đó hình như cũng chua xót theo, và cũng có thứ gì đó lấp đầy trái tim cô.

Cô vòng tay, vỗ nhẹ lên lưng anh:
Chẳng phải bây giờ tôi đã ổn rồi sao?
Thời gian dường như cũng ngừng lại vào giây phút này.

Bùi Diệp vẫn ôm chặt lấy cô, cô cũng không đẩy anh ra, cả hai không nói thêm câu nào.

Vào lúc hai người đang thân mật thì đột nhiên có một bóng người từ ngoài cửa xồng xộc xông vào.


Anh, gay rồi...


Bùi Hạo vừa mới vào đến cửa thì thấy anh trai yêu quý nhà mình và chị dâu đang ôm nhau thật chặt trong phòng.

Giọng nói của anh ta nhất thời im bặt ở cửa, cơ thể cũng đột nhiên phanh lại.

Song, do quán tính mà người anh ta suýt chút nữa đã va vào Phó Thiên Thiên.

Không những thế, sau khi Bùi Hạo dừng lại, anh ta cảm nhận rõ hai ánh mắt lạnh buốt xương và dữ tợn rơi trên người mình.

Bùi Hạo run rẩy cả người, vội lùi về sau hai bước.

Vừa rồi...

anh ta đã nhìn thấy rõ sát khí lóe lên trong mắt anh trai mình.

Vì Bùi Hạo đột ngột xông vào nên Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp liền tách nhau ra.

Nhìn vòng tay trống rỗng, Bùi Diệp siết chặt hai tay thành nắm đấm, hung dữ trợn mắt với em trai của mình.


Em đến tìm anh có việc gì không?
Giọng điệu đó rõ ràng là đang uy hiếp.

Nếu Bùi Hạo đến tìm Bùi Diệp mà không có việc gì quan trọng thì Bùi Diệp tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.


Bộ phận kỹ thuật bên chi nhánh Hoa Loạn xảy ra vấn đề, đã cử mấy chuyên gia đến đó mà vẫn không giải quyết được.

Nếu vẫn không giải quyết được thì chi nhánh bên Hoa Loan có thể gặp rắc rối lớn.
Trong Tập đoàn Bùi thị, nếu nói về người có kỹ thuật
siêu
nhất e là chỉ có Bùi Diệp.

Nếu không phải là vì bộ phận kỹ thuật thật sự không giải quyết được thì bọn họ sẽ không cầu cứu anh.

Vì vậy, chuyện này thế nào cũng phải do Bùi Diệp đích thân ra tay.

Kỹ thuật của công ty chi nhánh Hoa Loan là bộ phận nòng cốt thứ hai của Tập đoàn khoa học công nghệ Bùi thị.

Nếu bên đó xảy ra vấn đề thì gần một nửa lĩnh vực phụ thuộc vào sự hỗ trợ kỹ thuật của tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng.

Đây quả thật không phải là chuyện nhỏ.

Khóe mắt Bùi Diệp giật nhẹ một cái.


Thiên Thiên, e rằng anh sắp phải đi một chuyến, không thể ở bên em rồi.
Phó Thiên Thiên hờ hững gật đầu, đáp:
Tôi cũng chỉ đến lấy điện thoại thôi, anh làm việc của mình đi, tôi đi trước đây.
Nói rồi, cô chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô vừa mới quay người thì cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.

Phó Thiên Thiên lấy làm lạ, quay đầu lại hỏi:
Sao thế?
Bùi Diệp mỉm cười nhìn cô:
Chắc hẳn hiện tại em vẫn chưa có bằng lái nhỉ?

À, vẫn chưa có.
Phó Thiên Thiên hơi nhíu mày.

Xem ra, cô phải tranh thủ thời gian đi thi lấy bằng lái xe mới được.


Chúng ta đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp, tin rằng Thiên Thiên cũng sẽ tuân thủ quy tắc giao thông, sẽ không lái xe khi chưa có bằng lái, đúng không nào?
Phó Thiên Thiên:
...
Nếu không phải Bùi Diệp nhắc nhở thì vừa rồi Phó Thiên Thiên đã định lại luôn chiếc xe trước đó về nhà.

Thấy cô ảo não, Bùi Diệp khẽ nhướng mày:
Anh gọi điện cho Sở Hành, bảo anh ta đưa em về.

Vâng.
Phó Thiên Thiên gật đầu, rồi như chợt nghĩ đến điều gì đó, cô bèn hơi hếch cằm lên, hỏi:
Anh thích ăn món gì?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.