Chương 359: Chẳng lẽ còn muốn để tôi lặp lại lần nữa sao?


Hơn nữa, điểm số của Phó Thiên Thiên còn không phải trường hợp được cộng thêm điểm thưởng.

Cô đã trở thành thủ khoa của khối Khoa học tự nhiên một cách danh xứng với thực.

Nhưng trong nửa tháng nay vẫn không có tin tức của cô.

Thấy thời gian điền nguyện vọng đã sắp hết, giáo viên chủ nhiệm Vương Hủy sợ cô lỡ mất cơ hội vào đại học vì chuyện này.

Lại thêm trước khi thi, Phó Thiên Thiên đã nói rõ với Vương Hủy rằng nguyện vọng một của cô là nộp đơn vào trường Đại học A của Vân Thành.

Vì thế, sau khi gọi điện thoại liên lạc với người nhà họ Phó và nhận được sự đồng ý của họ, Vương Hủy đã đăng ký cho Phó Thiên Thiên vào trường đại học đó.

Bởi vậy, ngay sau khi có kết quả thi đại học, người phụ trách của trường Đại học A đã gọi điện thoại cho nhà họ Phó, thông báo rằng Phó Thiên Thiên đã trúng tuyển vào trường của họ.

Cùng lúc đó, có rất nhiều trường đại học và cao đẳng khác gọi điện thoại tới tấp cho nhà họ Phó, muốn kéo Phó Thiên Thiên sang trường mình.

Suy cho cùng, với thành tích như Phó Thiên Thiên thì vào bất cứ trường nào cũng vẫn là sinh viên xuất sắc.

Trong tương lai, Phó Thiên Thiên sẽ trở thành một nhân vật ưu tú trong lĩnh vực nào đó.

Chập tối.

Người phụ trách của một trường đại học danh tiếng ở thủ đô đến nhà họ Phó, họ vừa đến cửa đã nói muốn gặp Phó Thiên Thiên.

Người giúp việc của nhà họ Phó vẫn luôn chối từ, nói rằng cô Cả nhà họ không ở nhà.

Song họ vẫn nhất quyết đứng ở công không chịu đi.

Ông cụ Phó, Phó Minh Thanh và Phó Linh Nguyệt đều đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của biệt thự.

Họ đang thảo luận về vấn đề cổ phần trong tay Phó Thiên Thiên.

Không biết Phó Minh Thanh nghe đâu được tin Phó Thiên Thiên bị tập kích và bỏ mạng vào hai tháng trước, ông ta liền báo cảnh sát.

Kết quả là nửa tháng nay vẫn không có chút tin tức gì của cô.

Phó Minh Thanh cho rằng con gái mình đã chết nên có ý đồ với số cổ phần của cô.

Trong phòng khách, ông cụ Phó nghiêm nghị nhìn Phó Minh Thanh, cứng giọng nói:
Ba không đồng ý, số cổ phần đó là của Thiên Thiên.

Nếu đã thuộc về con bé thì chỉ có thể là của nó.


Phó Minh Thanh nhắn mày.


Nhưng mà ba ơi, bây giờ Thiên Thiên đã mất, chẳng lẽ ba muốn con bé mang theo số cổ phần đó xuống mổ sao?
Ông cụ Phó tức giận chỉ vào mặt Phó Minh Thanh:
Sao anh có thể nói Thiên Thiên như vậy? Thiên Thiên chưa chết, anh không thể nguyền rủa con gái mình như thế được!
Phó Minh Thanh nói với vẻ mất kiên nhẫn:
Ba, nếu Thiên Thiên chưa chết thì tại sao đến giờ vẫn không có tin tức gì? Nếu nó vẫn còn sống, chẳng phải nên báo tin bình an cho gia đình sao? Hiện ngay cả bên cảnh sát cũng không tìm thấy nó.

Như vậy chứng tỏ điều gì?


Phó Linh Nguyệt ngồi ở một bên bèn khoác tay ông cụ Phó, dịu dàng khuyên giải:
Ông ơi, chị cháu đã gặp chuyện bất trắc, cháu và ba cháu cũng rất buồn sau khi biết chuyện.

Cháu biết ông yêu quý chị cháu, nhưng đến bây giờ chị ấy vẫn không xuất hiện, có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện rồi.

Ông ơi...
Ông cụ Phó chán ghét hất tay Phó Linh Nguyệt ra.


Đủ rồi, ông thấy cháu chỉ mong sao chị cháu mất mạng thôi.

Ông nói cho cháu biết, không ai được động đến số cổ phần đó của Thiên Thiên!
Phó Linh Nguyệt còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy ông cụ Phó khó chịu với mình, cô ta cũng không dám dựa quá gần vào ông, để tránh bị ông giận cá chém thớt.

Tuy nhiên, cô ta cực kỳ đắc ý trong lòng.

Phó Thiên Thiên đã chết, còn điều gì khiến cô ta vui hơn điều này?

Cho dù bây giờ Trịnh Thư Thành ở bên cạnh con hồ ly tinh Diêm Tiểu Mẫn mỗi ngày, Phó Linh Nguyệt cũng chẳng cảm thấy khó chịu.

Phó Minh Thanh sầm mặt:
Ba, con là ba của Thiên Thiên.

Về mặt pháp lý, con là người duy nhất có thể thừa kế tài sản của con bé.

Thế nên cho dù ba có ngăn cản, con vẫn chắc chắn sẽ có được số cổ phần đó.

Chỉ cần con đi làm thủ tục khai tử cho Thiên Thiên là có thể thừa kế hợp pháp tài sản của con bé để lại.



Anh!
Ông cụ Phó run rẩy ngón tay chỉ vào Phó Minh Thanh:
Anh làm ba như vậy sao? Phó Minh Thanh, tôi nói cho anh biết, Thiên Thiên chưa chết là chưa chết.

Nếu anh dám làm thế, tôi sẽ cắt đứt quan hệ cha con với anh!


Phó Minh Thanh lạnh lùng nhìn ông cụ Phó:
Dù ba có cắt đứt quan hệ cha con với con thì con vẫn phải làm việc này.


Ông cụ Phó tức giận ôm ngực:
Anh là đồ bất hiếu, đồ bất hiếu!
Thấy bầu không khí trong phòng khách căng thẳng, người giúp việc thấp thỏm đi vào.


Thưa cụ, thưa ông và cô Hai.
Phó Linh Nguyệt liếc xéo người giúp việc, nói:
Không thấy mọi người đang bận sao? Có việc gì?
Người giúp việc rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp:
Người của trường Đại học Khoa học và Công nghệ thủ đô đến, nói là muốn gặp cô Cả.
Phó Linh Nguyệt bực mình phất tay với người giúp việc:
Đi đi, cứ nói với họ, bảo họ đi đi!
Đại học Khoa học và Công nghệ thủ đô là trường đại học hàng đầu mà bao nhiêu người mơ ước.

Vậy mà họ lại đích thân đến nhà họ Phó để tìm Phó Thiên Thiên, mời cô vào trường của họ.

Quả là tức chết đi được! Còn Phó Linh Nguyệt chỉ có thể vào một trường đại học hạng hai.

Người so với người, đúng là khiến người ta tức điên.


Nhưng họ không chịu đi, họ bảo nếu không gặp được cô Cả thì sẽ không đi.
Người giúp việc đau khổ nói.

Thấy bầu không khí trong phòng khách không được tốt cho lắm, Phó Linh Nguyệt lười phải tiếp tục ở lại đây.

Cô ta vứt cái gối ôm ở trong lòng ra, bỏ hai chân xuống ghế sofa, đi dép vào rồi đi về phía cửa:
Con đi đuổi

họ.


Cô ta khoanh tay trước ngực, đi ra cổng biệt thự, vừa nhìn đã thấy hai người phụ trách đang đứng ngoài cổng.

Sau khi nhìn thấy Phó Linh Nguyệt, hai người đó cẩn thận đối chiếu với bức ảnh trên tay rồi mới hỏi:
Xin hỏi, cô là thế nào với bạn Phó Thiên Thiên?


Phó Linh Nguyệt miễn cưỡng trả lời:
Tôi là em gái của chị ấy.

Thì ra là em gái của bạn Phó Thiên Thiên.

Xin hỏi cô có thể mời Phó Thiên Thiên ra ngoài một lát không? Trường chúng tôi chân thành muốn mời Phó Thiên Thiên theo học tại đây.
Phó Linh Nguyệt điên cuồng ghen tị trong lòng.

Nếu họ đến để mời cô ta thì cô ta sẽ cảm thấy vui sướng hơn, nhưng đáng tiếc...

Phó Linh Nguyệt vênh cằm, kiêu căng nói:
Chị tôi ấy à, chị ấy sẽ không gặp hai người đầu.

Chị ấy nói trường của các người là trường rác rưởi.

Cho dù có nhặt rác thì chị ấy cũng sẽ không vào trường của các người.
Người phụ trách của trường Đại học Khoa học và Công nghệ thủ đô thoáng thay đổi sắc mặt khi nghe thấy Phó Linh Nguyệt nói vậy.


Cô đang nói đùa phải không?

Đó là nguyên văn lời của chị tôi.

Thế nào, chẳng lẽ còn muốn để tôi lặp lại lần nữa sao?
Phó Linh Nguyệt cười nhạt, hỏi với giọng mỉa mai.

Sắc mặt người phụ trách tái xanh.


Khỏi cần!
Họ đến để mời người chứ không phải đến để chịu nhục.

Phó Linh Nguyệt hả hê nhìn hai người phụ trách rời đi.

Lúc cô ta vừa định quay người trở vào biệt thự, lại có một người đi tới.


Cô Hai Phó!


Phó Linh Nguyệt quay đầu lại nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt với vẻ nghi hoặc.

Hình như cô ta đã từng thấy người này trong Trung tâm hội nghị Quốc tế một tháng trước.

Hắn đã ngồi bên cạnh Phó Thiên Thiên.


Anh có chuyện gì không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.