Chương 367: Người thừa kế hàng đầu của phó thiên thiên


Vẻ mặt cô không hề mệt mỏi mà còn khá thoải mái.

Sau khi đứng dậy, hai người lại đồng loạt tấn công Phó Thiên Thiên lần nữa.

Cô ung dung tránh đòn.

Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai liếc nhìn nhau rồi dồn hết sức tấn công phía trước và phía sau Phó Thiên Thiên.

Dù như vậy thì Phó Thiên Thiên vẫn thuần thục đối mặt với sự tấn công cùng lúc của hai người.

Sau khi đánh với họ thêm một lúc, nét mặt Phó Thiên Thiên đã lộ vẻ sốt ruột.

Cô nheo mắt, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt và nói:
Giờ...

đã có thể kết thúc rồi.


Nói đoạn, cô bất thình lình chộp lấy cánh tay của Tiêu Nhiệm, nhấc chân đá mạnh vào bụng anh ta.

Phía bên kia, thấy nắm đấm của Mạnh Khai vung tới, Phó Thiên Thiên cúi đầu tránh cú đấm này và thúc cùi chỏ vào ngực anh ta.

Hai người Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai lại lần lượt ngã xuống đất.

Vì Phó Thiên Thiên ra đòn rất mạnh nên hồi lâu sau bọn họ vẫn không gượng dậy nổi.

Phó Thiên Thiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới, ngạo nghễ liếc xéo họ.


Thế nào? Hai người các anh đã...

phục chưa?
Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đưa mắt nhìn nhau rồi...

nhịn đau, gắng gượng bò dậy.

Sau đó, họ quỳ gối trước mặt Phó Thiên Thiên:
Hai chúng tôi phục rồi!
Phó Thiên Thiên hơi nhếch khóe mắt.


Giờ tôi đã có thể ra ngoài rồi chứ?
Tiếu Nhiệm và Mạnh Khai nhìn thoáng qua chiếc nhẫn chỉ dành riêng cho các chủ trên ngón tay út của Phó Thiên Thiên, đáp:
Tất nhiên là được ạ.

Mở cửa ra!
Phó Thiên Thiên lạnh lùng quát.

Mạnh Khai lập tức lấy chìa khóa điện tử ra để mở cửa Viện nghiên cứu dưới lòng đất.

Nhìn cánh cửa lớn đang mở ra, Phó Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cô cũng có thể ra khỏi đây.

Cô nâng tay trái lên, nhìn cái nhẫn và cau mày.

Cái nhẫn này thật chướng mắt.

Phó Thiên Thiên liếc nhìn hai người phía sau với ánh mắt hơi lóe sáng.

Nếu người cha ruột vô trách nhiệm kia đã có thể truyền lại cái ghế Các chủ của ông cho cô, vậy thì...

cô cũng có thể truyền lại cho người khác.

Chẳng phải trước mặt vừa khéo có hai người thích hợp để chọn sao? Lúc Phó Thiên Thiên muốn tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay út, Tiêu Nhiệm lập tức nhắc nhở:
Các chủ, sau khi các chủ cũ đã giao vị trí này cho cô, vị trí Các chủ này chỉ có thể là của cô.

Hơn nữa, cũng chỉ có cô đeo được chiếc nhẫn tín vật này.

Ý anh là sao?
Phó Thiên Thiên nhíu mày:
Chẳng phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi ư?

Đây không phải là chiếc nhẫn bình thường, bên trong đó đã nhập dữ liệu của người kế thừa mới, những người khác hoàn toàn không thể đeo vừa chiếc nhẫn này.

Bằng không, bên trong nhẫn sẽ thả ra chất độc gây chết người.

Làm thế nào để thay đổi dữ liệu của người kế thừa trong nhẫn?
Phó Thiên Thiên hỏi.


Điều đó cũng không thể được.

Nói vào việc chính!
Phó Thiên Thiên sầm mặt.


Là thế này, số liệu của chiếc nhẫn có mật khẩu khóa lại.

Nếu muốn đổi lại số liệu thì phải có mật khẩu mới được.

Mà chỉ có các chủ cũ mới có thể mở khóa được mật khẩu.


Phó Thiên Thiên:
...


Các chủ cũ? Thế có nghĩa là phải đợi người cha vô trách nhiệm kia của cô đến mở khóa sao? Nếu cô vẫn không tìm được ông ta thì chỉ có thể tiếp tục làm Các chủ của Thông U Các khỉ gió này ư? Vừa nghĩ đến đây, mặt Phó Thiên Thiên càng tối sầm.

Cô nhìn hai người trước mặt với vẻ nguy hiểm.


Hai người là cấp dưới của các chủ, hai người có biết mật khẩu không?
Tiêu Nhiệm cười ha ha:
Hai chúng tôi làm sao biết cái này được.

Vả lại, đừng nói chúng tôi không biết, cho dù hai chúng tôi có biết cũng không thể nói với cô được.


Phó Thiên Thiên:
...


Hai tên khốn kiếp này! Mạnh Khai đứng thẳng lưng, cung kính nhìn Phó Thiên Thiên:
Mong Các chủ lấy đại cục làm trọng.


Phó Thiên Thiên:
...
Bây giờ cô rất muốn mắng chửi, lại càng muốn đánh ai đó đến phát điên lên được.

Nhất là người cha vô trách nhiệm của cô.

Nếu ông ta xuất hiện trước mặt cô lúc này, cô nhất định sẽ đánh cho ông ta một trận thật đau.

Về phần những thứ như đạo hiểu, lễ nghĩa gì đó, cứ vứt ra sau đầu cái đã.

Huống hồ, một người cha như thế khiến người ta không tài nào hiếu thuận cho được.

Phó Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, dần dần đè nén lửa giận trong lòng.


Chuyện lúc trước tôi bảo hai anh đi điều tra nhà họ Phó thế nào rồi?
Phó Thiên Thiên nhìn Mạnh Khai và hỏi.

Tiêu Nhiệm cau mày:
Các chủ, sao cô không hỏi tôi?
Phó Thiên Thiên không buồn liếc nhìn Tiếu Nhiệm, vẫn chỉ nhìn Mạnh Khai.

Tiếu Nhiệm:
...
Mạnh Khai liền đáp:
Thưa Các chủ, chuyện cô bảo chúng tôi để điều tra đã tra ra được.

Sáng nay, Tập đoàn Phó thị sẽ tổ chức đại hội cổ đông.

Nội dung là tổng giám đốc của Tập đoàn Phó thị định công bố tin cô đã chết, và còn lấy thân phận là ba của cô để tiếp quản 40% cổ phần trong tay cô.
Nghe Mạnh Khai nói xong, sắc mặt Phó Thiên Thiên dần dần trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn toát ra vẻ nguy hiểm.


Ha, ông ta nóng lòng muốn lấy số cổ phần trên tay tôi đến mức không đợi được nữa rồi.
Kết quả này nằm trong dự đoán của cô.

Sau khi biết mình đã nằm trên giường một tháng, cô đoán rằng Phó Minh Thanh sẽ không ngồi chờ chết.

Khi cô còn sống, Phó Minh Thanh đã tìm mọi cách muốn cướp đi số cổ phần trong tay cô.

Huống hồ cô đã mất tích một tháng, ông ta lại càng không kiềm chế được.

Phó Minh Thanh là ba của Phó Thiên Thiên.

Nay con gái đã chết, mà cô con gái này lại chưa có chồng con, ông ta sẽ trở thành người thừa kế hàng đầu.

Ông ta tiếp quản tài sản của cô cũng là hợp pháp.

Thật khéo, lại đúng là ngày hôm nay.

Tiêu Nhiệm hỏi:
Các chủ, giờ cố định làm gì?
Khóe miệng Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhếch lên:
Từ trước đến giờ, tôi không giao đồ của mình cho bất cứ ai.
Tiêu Nhiệm phấn khích nhìn cô:
Các chủ, có muốn tôi dẫn cố và dẫn người đi giết hết Tập đoàn Phó thị, lấy lại cổ phần của cô không?


Phó Thiên Thiên:
...


Đầu óc kiểu gì vậy?
Anh vừa mới nói giết?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn anh ta:
Giết ai?
Toàn thân cô toát ra mùi nguy hiểm khiến Tiêu Nhiệm vô thức rụt đầu.


Không giết thì cô bảo nên làm thế nào?

Tất nhiên là lấy lại thứ thuộc về tôi một cách hợp pháp rồi.
Tiêu Nhiệm:
...
Mạnh Khai hiểu ý của cô:
Vậy Các chủ cần chúng tôi làm gì?


Phó Thiên Thiên hờ hững liếc anh ta:
Đưa di động của anh cho tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.