Chương 373: Tình trạng hôn nhân: đã kết hôn


Vài cổ đông khẽ bàn luận.


Vừa rồi ông có nghe thấy không? Đã chắc chắn người kia chính là cô Cả đấy.

Tất nhiên là nghe thấy rồi, tại tôi đâu có điếc.

Nhưng ban nãy Tổng giám đốc Phó lại nói rằng đã biết được từ phía cảnh sát là cô Phó đã chết.

Hơn nữa, thi thể cũng đã được tìm thấy.

Chuyện này là sao?

Còn có thể là sao nữa? Lúc trước cô Cả mất tích lâu như vậy, nhưng 40% cổ phần trong tay cô ấy là miếng thịt béo bở.

E rằng thi thể của bên cảnh sát cũng chỉ là lời nói dối của Tổng giám đốc Phó, để lấy được 40% cổ phần trong tay cô Phó mà thôi.



Đúng thế, đúng thế.

Ông không thấy lúc Tổng giám đốc Phó nói rằng mấy ngày nay ông ta sụt mất vài cân, tôi còn đang buồn cười, rõ ràng là ông ta béo hẳn ra thì có.

Để lấy được cổ phần của con gái mà bịa đặt là con mình đã chết.

Thật khó mà tìm được người cha như thế.
Mặc dù tiếng bàn luận của những cổ đông đó không lớn, nhưng phòng họp này rất nhỏ, vẫn lọt vào tai Phó Minh Thanh không sót chữ nào.

Sắc mặt ông ta càng lúc càng trở nên khó coi.

Không ngờ Phó Thiên Thiên đã mất tích hơn một tháng nay lại đột nhiên trở về.

Không những thể...

còn chọn trở về vào đúng lúc này.

Nếu như...

nếu như cô về muộn thêm mấy phút nữa thôi là ông ta đã ký vào giấy xác nhận đã nhận được cổ phần.

Cho dù cô có trở về thì cổ phần cũng đã là của ông ta.

Phó Thiên Thiên dửng dưng quét mắt nhìn mọi người trong phòng họp, nói:
Hôm nay tôi vừa mới trở lại, vì vậy không biết...

mọi người tập trung ở đây họp bàn là để thảo luận vấn đề gì?
Phó Minh Thanh tức tối trừng mắt với Phó Thiên Thiên:
Con đã đi đâu hơn một tháng nay? Ở cùng với ai?
.

Phó Thiên Thiên lạnh lùng đáp:
Dĩ nhiên là tôi dưỡng thương rồi.

Tổng giám đốc Phó nói thật buồn cười.

Ông nhìn thấy tôi trở về, lại biết tôi từng bị thương, nhưng điều đầu tiên không phải là quan tâm đến sức khỏe của tôi, mà lại hỏi tôi đã đi đâu, ở cùng ai?
Những lời nói của Phó Thiên Thiên làm Phó Minh Thanh cứng họng.


Nếu tôi đã xuất hiện ở đây thì còn có thể có chuyện gì được chứ?
Phó Thiên Thiên nhìn ông ta, cười khẩy:
Nhìn vẻ mặt của Tổng giám đốc Phó, hình như rất không hài lòng với sự xuất hiện của tôi nhỉ? Sao thế? Sự xuất hiện của tôi đã làm gián đoạn chuyện tốt gì của ông sao?


Các cổ đông ngồi im lặng nghe hai cha con mỉa mai nhau.

Bọn họ cũng vui vẻ xem kịch hay.

Bị nói trúng tim đen, Phó Minh Thanh dữ tợn lườm Phó Thiên Thiên.


Nếu con đã ở bên ngoài dưỡng thương, bây giờ trở lại rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài suốt thế!

Nhưng mà...
Phó Thiên Thiên tiếp tục cằn vặn:
Hình như tôi vừa mới nghe thấy có ai đó nói rằng tôi đã chết, và còn có cả chứng nhận của bên cảnh sát.

Tôi có thể xem bản chứng nhận này không?
Tất cả mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía Phó Minh Thanh.

Vẻ mặt ông ta dường như đã không nên được giận.

Bây giờ Phó Thiên Thiên lại còn yêu cầu ông ta đưa ra chứng nhận.

Đây là đang cố ý tát vào mặt ông ta sao? Sắc mặt Phó Minh Thanh thoắt đỏ thoắt trắng, ông ta lạnh lùng quát:
Đây là công ty! Công ty đang họp, con về nhà ngay!
Phó Thiên Thiên tìm bừa một chỗ và ngồi xuống, dửng dưng nói:
Nhưng tôi nghe nói ở đây đang mở đại hội cổ đông.

Tôi chính là cổ đông lớn nhất của công ty, đương nhiên là tôi cũng có quyền tham gia rồi.
Mặt Phó Minh Thanh trắng bệch vì tức giận.

Ông ta đứng dậy, nhìn các cổ đông trong phòng họp với ánh mắt cảnh cáo:
Đại hội cổ đông ngày hôm nay kết thúc tại đây, tan họp!
Các cổ đông nhìn nhau cười, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.

Sau đó, mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ.

Phó Linh Nguyệt vốn tưởng rằng Phó Minh Thanh tiếp quản cổ phần của Phó Thiên Thiên đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Ai biết được Phó Thiên Thiên lại đột ngột xuất hiện khiến cô ta tức hộc máu.

Những người khác đã rời đi hết, cô ta cũng không thể cứ ở lì ở đây mãi.

Phó Linh Nguyệt nghiến răng đứng dậy, liếc nhìn Phó Thiên Thiên rồi cùng Trịnh Thư Thành định đi ngang qua người cô.

Lúc Phó Linh Nguyệt sắp đi ngang qua, Phó Thiên Thiên bỗng nói:
Đợi đã!
Cơ thể Phó Linh Nguyệt run lên, hai chân cô ta cũng dừng lại như thể bị đổ chì.


Chị...

chị gọi tôi lại có chuyện gì?
Phó Linh Nguyệt trợn mắt nhìn Phó Thiên Thiên, cố gắng không để bản thân cảm thấy sợ hãi.


Phó Linh Nguyệt, em gái ngoan của tôi, có phải cô đã quên gì không?
Phó Linh Nguyệt cau mày, cảnh giác:
Quên gì? Chị đang nói đến cái gì?
Cô ta không nhớ mình đã quên điều gì.

Tất cả những thứ cô ta mang theo khi tới công ty đều đang ở trên người, ở chỗ ngồi cũng không có gì cả.

Phó Thiên Thiên quay sang đối mặt với Phó Linh Nguyệt, cười nhạt và nhắc nhở cô ta:
Phó Linh Nguyệt, hơn một tháng trước, vào buổi sáng ngày mùng 7 tháng 6, chúng ta...

đã đánh cược, đúng không? Chắc hẳn cô không quên vụ đánh cược đó chứ?
.

Đôi con người của Phó Linh Nguyệt bỗng giãn ra.

Ký ức như thủy triều ùa về trong tâm trí cô ta.

Hơn một tháng trước, Phó Thiên Thiên và cô ta đã đánh cược rằng cô ta sẽ quên mang theo phiếu dự thi.

Mà cô ta...

thực sự đã quên mang theo nó.

Vì vậy...

cô ta đã thua.


Một tháng trước đánh cược cái gì? Tôi không nhớ!
Ánh mắt Phó Linh Nguyệt chợt lóe lên:
Vả lại, đó cũng là chuyện của hơn một tháng trước rồi, ai mà còn nhớ cho được?



Nhưng tôi nhớ rất rõ.

Tôi là một người cực kỳ cố chấp đấy.

Nếu lúc đó tôi và cô đã đánh cược thì hôm nay cô phải tuân thủ giao ước.

Chị...

rốt cuộc chị muốn làm gì? Phó Linh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

Phó Thiên Thiên nhấn nhá từng từ:
Bắt đầu từ sáng ngày mai, cô quét dọn cả nhà họ Phó, dùng giẻ lau chùi sạch sẽ toàn bộ cả bên trong lẫn bên ngoài nhà.

Có chơi có chịu.

Tất nhiên, nếu cô không muốn giữ lời cũng được thôi.

Phó Linh Nguyệt, tôi có cả hàng trăm nghìn cách để khiến cô chịu hậu quả còn khó chịu hơn cả việc lau chùi nhà cửa đấy.

Cô có thể thử xem!


Nói xong câu này, Phó Thiên Thiên rời khỏi phòng họp.

Phó Linh Nguyệt run rẩy.

Phó Thiên Thiên là ma quỷ, Phó Thiên Thiên là ma quỷ! Từ lúc Phó Thiên Thiên bước vào cửa phòng họp, Trịnh Thư Thành vẫn luôn nhìn cô không rời mắt.

Sau khi cô rời đi, vẻ mặt anh ta trở nên tiu nghỉu.

Tất cả mọi người đều không để ý đến trong máy tính của nhân viên phòng công chứng, ở cột tình trạng hôn nhân trong tư liệu của Phó Thiên Thiên là ba chữ nổi bật: Đã kết hôn!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.