Chương 393: Tình trạng hôn nhân của cô không đúng!


Rất nhanh, Phó Thiên Thiên đã dẫn người xông vào trung tâm chỉ huy.

Khi Lương Kinh dẫn người tiến vào trung tâm chỉ huy, cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy là Phó Thiên Thiên đang giẫm một chân lên lưng tên cầm đầu toán cướp, hai chiếc răng rơi xuống đất bên cạnh miệng tên cầm đầu, còn tên cầm đầu đã ngất đi.

Những người lính đi theo Phó Thiên Thiên vào trung tâm chỉ huy đã khống chế những tên cướp khác bằng cách chĩa súng vào đầu chúng.

Còn nhóm tội phạm đều nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt hoảng sợ.

Lương Kinh ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Thầy Lương Kinh bước đến, Phó Thiên Thiên liền ném lại bộ đàm mà cô đã lấy cho anh ta:
Nếu anh đã tới thì nơi này giao cho anh.
Lương Kinh sửng sốt gật đầu:
À, được!
Sau đó, cô sải bước đi ra khỏi trung tâm chỉ huy.

Lương Kinh nhìn ba đại đội trưởng đã cùng đi vào phòng chỉ huy với Phó Thiên Thiên:
Đã xảy ra chuyện gì?
Một đại đội trưởng nhìn theo hướng đi của Phó Thiên Thiên với ánh mắt ngưỡng mộ.


Đoàn trường, quá tuyệt vời, tài thiện xạ của cô gái kia thật sự là quá tuyệt vời.

Sau khi đi vào phòng chỉ huy, cô ấy liền giật sủng của tôi, không nhiều lời đã nổ súng luôn.

Một người một súng, những tên kia còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ấy bắn trúng.

Hơn nữa, toàn bộ đều không bắn trúng chỗ hiểm nhưng vẫn có thể khiến bọn chúng không thể nào hành động.


Nói đến đây, đại đội trưởng kia lại hào hứng:
Sau đó, tên cầm đầu của chúng đột nhiên xông ra, cô gái nói muốn đấu tay đối với tên cầm đầu, còn nói, nếu hắn thắng cô ấy, cô ấy sẽ thả tất cả bọn chúng đi.

Lúc đó chúng tôi đều nghĩ là cô ấy sẽ thua chắc.
Đại đội trưởng kia không cần nói tiếp Lương Kinh cũng biết là đã xảy ra chuyện gì..

Kết quả bất ngờ đảo ngược, tên cầm đầu không địch lại Phó Thiên Thiên, không hạ được cô đã đành, còn bị cô đánh gãy hai cái răng và bị cô giẫm dưới chân, đó chính là cảnh tượng mà Lương Kinh đã nhìn thấy khi dẫn người đi vào.

Một mình đấu với một băng nhóm bắt cóc, tài nghệ phải khủng khiếp đến mức nào.

Vốn dĩ họ nghĩ sẽ bị tổn thất nặng nề mới có thể hạ gục băng nhóm tội phạm này, không ngờ lại kết thúc dễ dàng như vậy.

Điều này khiến Lương Kinh thoáng bối rối.

Anh ta nói với đại đội trưởng kia:
Dẫn mấy tên này đi và thẩm vấn chúng đàng hoàng.

Nếu chúng không hợp tác, cho phép sử dụng phương pháp đặc biệt.

Rõ!


Dặn dò xong, Lương Kinh ra khỏi phòng chỉ huy.

Vừa đi ra, Lương Kinh nhìn thấy thủ trưởng Cận đang nói gì đó với Phó Thiên Thiên ở cách đó không xa.

Anh ta nhanh chóng đi tới:
Thủ trưởng Cận.
Thủ trưởng Cận gật đầu.

Thầy Lương Kinh nhìn chằm chằm Phó Thiên Thiên với vẻ kỳ lạ, thủ trưởng Cận giới thiệu với anh ta:
Vị này là thượng úy Phó, Phó Thiên Thiên, người sẽ báo danh vào quân khu của chúng ta trong tuần tới.

Sau này cô ấy sẽ là đoàn phó trong quân đoàn của cậu.
Lương Kinh mở to mắt.

Phó Thiên Thiên chưa từng đến học viện quân sự và cũng chưa từng tham gia quân ngũ bao giờ.

Cô được bổ nhiệm trực tiếp lên quân hàm thượng úy và giữ chức đoàn phó, điều này tương đương với nhảy dù.

Phó Thiên Thiên có thân phận gì mà thủ trưởng Cận lại để cô nhảy dù lên làm đoàn phó trong quân khu Nam Tương? Mặc dù...

năng lực của cô thực sự khiến anh ta thán phục, thậm chí...

khả năng chỉ huy của cô còn trên cả anh ta.

Quyết định của thủ trưởng không phải là điều mà một thiếu tá nhỏ như anh ta có thể chi phổi hoặc thay đổi.

Nhưng anh ta biết, nếu thủ trưởng đã quyết định như vậy thì dĩ nhiên là có dụng ý.

Nghĩ tới đây, Lương Kinh bình thường trở lại, giơ tay theo kiểu nhà binh:
Rõ, thưa thủ trưởng!
Thủ trưởng Cận thường ngày vô cùng nghiêm khắc đang nghiêm mặt nhìn Phó Thiên Thiên, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần dung túng:
Không phải cô nói là tuần sau mới có thể đến báo danh sao? Sao hôm nay lại đột nhiên đến đây?

Tất nhiên là sợ thủ trưởng đổi ý rồi.
Phó Thiên Thiên nghiêm túc nhìn thủ trưởng Cận:
Thủ trưởng Cận, hôm nay coi như tôi đã lập công đúng không?
Chuông báo động trong đầu thủ trưởng Cận vang lên, ông liền nói:
Nói cô là kẻ cướp, cô đúng thật là kẻ cướp.

Lúc trước tôi đã cho cô quân hàm thượng úy rồi, tạm thời không thể thăng cấp nữa.

Hẹp hòi!


Thủ trưởng Cận lười nhìn bản mặt
kẻ cướp
của Phó Thiên Thiên, bèn phất tay với cô như đuổi ruồi:
Không phải cô muốn đi điền hồ sơ sao? Muốn đi thì đi nhanh đi!

Tôi đi đây, tôi đi ngay bây giờ đây.
Lương Kinh chợt phản ứng kịp.


Cô Phó, để tôi dẫn cô đi điền hồ sơ.



Cũng được.
Có Lương Kinh đưa cô đi, tốc độ của những người làm việc trong phòng hành chính sẽ nhanh hơn:
Thủ trưởng Cận, chúng ta sẽ gặp lại vào tuần sau, nhưng trước đó, đừng quên quân hàm của tôi!
Thủ trưởng Cận lườm cô:
Không quên được cô đâu!
Sau khi tạm biệt thủ trưởng Cận, Lương Kinh dẫn Phó Thiên Thiên đến phòng hành chính.

Lần trước ở câu lạc bộ Bác Luân, Lương Kinh có thiện cảm với Phó Thiên Thiên, nhưng khi đó anh ta đã bị Phó Thiên Thiên từ chối.

Lần này, với trận chiến trong phòng chỉ huy, cảm tình của Lương Kinh dành cho Phó Thiên Thiên đã tăng lên.

Không những thế, lần này Phó Thiên Thiên sẽ gia nhập quân ngũ làm đoàn phó của anh ta, sau này tất không thể thiếu sớm chiều ở chung.

Như vậy anh ta sẽ có nhiều cơ hội kết thân với cô.

Tục ngữ nói đúng, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.

Nghĩ tới đây, sự nhiệt tình đã bị dập tắt trước đó của Lương Kinh lại bùng cháy điên cuồng một lần nữa.

Anh ta chu đáo dẫn Phó Thiên Thiên đến phòng hành chính và liên tục giới thiệu với cô về tình hình trong trại lính của anh ta.

Tuy Phó Thiên Thiên cảm thấy Lương Kinh thật ồn ào, nhưng thấy anh ta nhiệt tình như thế, cô đã không ngắt lời anh ta.


Sau này nếu không hiểu điều gì trong trại lính, cô cứ việc tìm tôi!
Lương Kinh nghiêm túc nhìn cô và nói.

Phó Thiên Thiên dửng dưng đi tiếp về phía trước, không nói lời nào, nhưng cô cũng không từ chối.

Với phản ứng này, Lương Kinh coi như là Phó Thiên Thiên đã ngầm chấp nhận.

Hai người họ đến nơi làm hồ sơ, có Lương Kinh dẫn theo, nhân viên công tác rất khách sáo với Phó Thiên Thiên.

Nhân viên công tác đưa cho Phó Thiên Thiên một biểu mẫu.

Cô nhận lấy bản kê khai, bắt đầu điền.

Trong lúc đó, Lương Kinh không nói gì thêm.

Sau khi Phó Thiên Thiên đưa biểu mẫu lại, nhân viên nhập dữ liệu trên biểu mẫu vào máy tính.

Lát sau, nhân viên cau mày nhìn cô:
Thông tin của cô không đúng.
Phó Thiên Thiên:
Không đúng chỗ nào?



Tình trạng hôn nhân không đúng.
Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn cô:
Cô đã kết hôn và ly hôn, hay là ở góa?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.