Chương 42: Bế lên


Lúc Bùi Diệp vén tóc cho cô, cô thản nhiên nói:
Cảm ơn!
Cảm ơn xong, Phó Thiên Thiên bắt đầu hoạt động hai chân, làm động tác bắt đầu chạy, sau đó tiếp tục chạy quanh sân tập.

Bùi Diệp nhìn theo hướng Phó Thiên Thiên chạy đi với vẻ mặt dịu dàng.

Trịnh Tiên vốn tưởng rằng Bùi Diệp đưa Phó Thiên Thiên tới sân tập là để đào tạo cô làm nữ vệ sĩ, nhưng thấy hành động của Bùi Diệp, anh ta kinh ngạc há hốc mồm.

Anh ta sán lại gần Thạch Kiều, hỏi nhỏ:
Tổng đội trưởng, cô Phó và cậu chủ không phải là mối quan hệ đó chứ?
Thạch Kiều lườm anh ta:
Cậu vừa mới thấy rồi đấy, về sau gặp cô Phó thì chú ý một chút, sau này có thể cô ấy sẽ trở thành vợ của cậu chủ!
Trịnh Tiên:
...


Anh ta bị mợ chủ tương lai đánh bại ư? Trịnh Tiên bỗng cảm thấy mình càng thua tâm phục khẩu phục hơn.

Chỉ là, mợ chủ hung dữ như vậy, cậu chủ có chịu nổi không?

Buổi tối, Phó Thiên Thiên chỉ đeo vật nặng tập chạy và tập đá chân.

Mấy bài tập này rất đơn giản với Tử Xa trước đây, nhưng với cơ thể của Phó Thiên Thiên hiện giờ, hoàn thành những việc này là quá sức.

Lúc chuẩn bị ra sân tập, hai chân của Phó Thiên Thiên đau như bị nghiền ép, mỗi lần bước đi đều rất khó khăn.

Khi đi đến gần Bùi Diệp, chân cô đau thắt lại, cơ thể liền mất thăng bằng ngã sang bên.

Bùi Diệp lập tức đỡ lấy cô.


Em sao thế?
Phó Thiên Thiên cắn răng đẩy Bùi Diệp ra, kiên cường đứng thẳng dậy.


Tôi không sao!
Cô tiếp tục đi về phía trước.

Đã sắp không chịu nổi nữa mà còn quật cường như vậy, quật cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Bùi Diệp cau chặt mày, tiện tay kéo Phó Thiên Thiên lại, bế bổng cố lên.

Hai chân đột nhiên lơ lửng trên không, Phó Thiên Thiên hơi hoảng, sau đó bắt đầu giãy giụa.


Thả tôi xuống!
Bùi Diệp siết chặt hai tay, cúi đầu nhắc nhở:
Chẳng lẽ em muốn bọn họ nhìn thấy dáng đi vừa rồi của em sao?
Dứt lời, anh đảo mắt nhìn quanh một lượt.

Phó Thiên Thiên lập tức dừng động tác.

Cô nương theo ánh mắt của Bùi Diệp nhìn ra xa, quả nhiên trông thấy nhiều người đang nhìn về phía bên này.

Sau đó, cô liền ngậm miệng, không giãy giụa nữa.

Bị Bùi Diệp bể đi dù sao cũng đỡ mất mặt hơn đi cà nhắc.

Thấy Phó Thiên Thiên ngoan ngoãn im lặng trong vòng tay của mình, Bùi Diệp nhếch miệng nở nụ cười ý vị sâu xa, bể cô đi chầm chậm về phía cửa điện.

Tăng Nguyệt Nguyệt không hài lòng khi thấy Phó Thiên Thiên được Bùi Diệp bể trên tay.

Lúc Bùi Diệp nhét Phó Thiên Thiên vào trong xe, Tăng Nguyệt Nguyệt cũng muốn lên xe cùng.

Bùi Diệp giơ tay ngăn Tăng Nguyệt Nguyệt lại.


Cô Tăng, tôi vừa mới nhận được tin, sát thủ tập kích cô đã bị bắt, bây giờ cô đã an toàn.

Tôi đã cho người chuẩn bị xe, là chiếc xe đằng sau kia, tài xế sẽ đưa cô về trường!
Tăng Nguyệt Nguyệt bất mãn nói:
Nhưng tôi...
Cô muốn đi theo Phó Thiên Thiên.

Bùi Diệp nhỏ giọng:
Hay là tôi và Thiên Thiên đưa cô về nhà lớn của nhà họ Tăng?
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Cô vô thức giật mình.

Cô thà ở bãi tha ma chứ nhất quyết không về nhà lớn của nhà họ Tăng.


Khụ, vậy tôi vẫn nên về trường thì hơn.

Thiên Thiên, chúng ta gặp nhau ở trường nhé!
Tăng Nguyệt Nguyệt thoải mái đi về phía chiếc xe đằng sau.

Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt đã ngồi vào chiếc xe đó, Bùi Diệp nhướng môi hài lòng.

Cuối cùng cũng đuổi được kỳ đà cản mũi đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.