Chương 426: Mùa xuân của ông đây cuối cùng cũng đến


Cô kịp thời lên tiếng gạt đi ý nghĩ trong đầu cô ấy:
Tôi đã nói chuyện với thủ trưởng Cận.

Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì có thể xóa bỏ tất cả lệnh truy nã đối với thần trộm
.

Tuy nhiên cũng có một điều kiện, đó là sau này
thần trộm' không thể hành động ở nước Z nữa.

Ngoài ra, cậu phải trả lại toàn bộ những thứ cậu đã từng trộm.

Có điều, ban đầu cậu ăn trộm đồ là để tìm ra hung thủ đã sát hại ông nội cậu, nhưng nay sát thủ đã đền tội, cậu giữ lại những món đồ đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Sao lại không còn ý nghĩa gì, những thứ đó cũng là thành thích của Tăng Nguyệt Nguyệt đấy! Thế nên Tăng Nguyệt Nguyệt phản đối lời nói của Phó Thiên Thiên ngay lập tức.


Cái gì...

Bắt tớ trả lại? Những thứ mà tớ đã trộm đi, ở đầu ra cái lý phải trả lại chứ?
Tăng Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt.

Phó Thiên Thiên khẽ nhếch môi cười:
Không sao, nếu cậu không trả lại thì sẽ nhận được giấy gọi của tòa án quân sự ngay lập tức.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Quá độc ác!
Vậy...

vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tớ sẽ trả lại đổ, được chưa?
Phó Thiên Thiên mỉm cười, nhấn nhá từng từ:
Không được, trước lúc bình minh, cậu phải trả lại hết những thứ mà cậu đã lấy trộm ở Vân Thành trước đây, vật nào về với chủ nấy.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Tròng mắt Tăng Nguyệt Nguyệt khẽ chuyển động.

Không sao, Phó Thiên Thiên làm sao có thể biết hết được cụ thể tất cả những món đồ mà cô ấy đã trộm.

Đến lúc đó, cô ấy để lại vài thứ, Phó Thiên Thiên cũng không thể nào phát hiện được.

Tăng Nguyệt Nguyệt đang nghĩ vậy thì Phó Thiên Thiên đưa cho cô ấy một tờ danh sách.


Cậu cứ tiến hành trả lại từng thứ một theo danh sách này.

Để đề phòng cậu giữ lại làm của riêng, tôi sẽ tham gia toàn bộ quá trình trả đồ của cậu tối nay.


Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Đây là muốn tuyệt đường của cô ấy mà, thật là không thể tàn nhẫn hơn.

Tăng Nguyệt Nguyệt tức giận nghiến răng nhìn Phó Thiên Thiên:
Thiên Thiên thần ái, cậu ác với tớ như thế là cậu sẽ mất tớ đấy.


Phó Thiên Thiên thờ ơ liếc nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt:
Tôi mang đồ ăn bổ sung năng lượng cho cậu đây.

Sau khi ăn xong, cậu phải lập tức bắt đầu hành động.

Giờ thì...

cậu nói cho tôi biết cậu giấu đồ ở đầu, chúng ta sẽ đến đó ngay bây giờ.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Cuộc sống này khổ quá mà.

Tăng Nguyệt Nguyệt bỗng thấy hối hận vì đã đồng ý với Phó Thiên Thiên.

Song nhìn dáng vẻ của Phó Thiên Thiên, giờ Tăng Nguyệt Nguyệt muốn hối hận, sợ rằng cũng đã muộn.

Huhu, sau này sẽ không thể nhìn thấy những bảo vật kia nữa rồi.

Những bảo vật từng bị
thần trộm
đánh cắp đã được trả lại toàn bộ chỉ trong một đêm.

Chuyện này bỗng chốc trở thành tiêu đề trên trang nhất tại Văn Thành.

Nhiều bảo tàng và các nhà sưu tập tư nhân đã đăng bài cảm khái về việc đồ vật bị mất của mình đã trở lại.

Khi được phỏng vấn, họ đều không giấu nổi vẻ mặt xúc động và vui mừng.

Phải biết rằng những món đồ bị mất của họ đều là những bảo vật có giá trị không nhỏ.

Vào buổi sáng, sau khi việc trả lại đồ vật bị mất đã lên trang đầu các phương tiện thông tin, Phó Thiên Thiên và Tăng Nguyệt Nguyệt còn đang bôn ba trên đường.

Rốt cuộc cũng đã trả lại bảo vật cuối cùng, Phó Thiên Thiên lái xe rời đi.

Đây là món đồ mà Tăng Nguyệt Nguyệt Nguyệt quý nhất.

Cô ấy vẫn giữ cho đến cuối cùng, không muốn mang trả lại trước.

Họ đã đi ngang qua viện bảo tàng đó rất nhiều lần mà Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn không muốn giao trả món đồ này.

Nhìn món bảo vật áp chót đã được trả lại, chỉ còn lại mỗi món này.

Tăng Nguyệt Nguyệt muốn cố ý giấu nó đi, không để Phó Thiên Thiên phát hiện.

Nhưng Phó Thiên Thiên là một người rất
thính
.

Cô như thể con giun trong bụng Tăng Nguyệt Nguyệt vậy, trực tiếp lấy ra món bảo vật mà Tăng Nguyệt Nguyệt đang giấu, yêu cầu cô ấy phải tự tay đặt nó ở cửa của viện bảo tàng.

Đối với Tăng Nguyệt Nguyệt, việc phải giao đồ ra khiến cô ấy khó chịu như thể xẻo thịt vậy.

Cuối cùng, dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt đã đặt món bảo vật ở của viện bảo tàng.

Ngay cả khi lên xe, Tăng Nguyệt Nguyệt còn bám lấy cửa xe, không muốn rời xa bảo vật của cô ấy.

Phó Thiên Thiên đã phải kiên quyết kéo Tăng Nguyệt Nguyệt lên xe rồi chốt cửa xe bên cô ấy lại, khiển Tăng Nguyệt Nguyệt không thể mở cửa xe từ bên trong thì mới ngăn được hành động muốn xuống xe của cô ấy.

Tuy xe đã chạy nhưng Tăng Nguyệt Nguyệt ngồi ở ghế sau vẫn lưu luyến nhìn bảo vật đã được để ở cửa một viện bảo tàng nào đó.

Cô ấy liên tục lẩm bẩm:
Bảo bối của chị ơi, sau khi rời khỏi chị, không biết liệu sau này em có ổn không? Về sau các em chắc chắn sẽ nhớ chị.

Em yên tâm, cho dù chị đã trả em lại, nhưng sau này chị sẽ thường xuyên đến thăm em.
Phó Thiên Thiên ngồi trên ghế lái đằng trước giật giật khóe miệng khi nghe thấy những lời lưu luyến của Tăng Nguyệt Nguyệt.

Nếu chủ nhân của những bảo vật đó nghe thấy những lời này của Tăng Nguyệt Nguyệt, không biết họ sẽ nghĩ thế nào.

Phó Thiên Thiên cảm thấy trái tim của tất cả chủ nhân của những bảo vật kia đều sẽ run lên trong khoảnh khắc vừa rồi.

Có bảo vật thì chỉ sợ kẻ gian nhớ nhung, nhất là những kẻ gian có năng lực mạnh.


Cậu yên tâm, chúng đã về nhà rồi, tuyệt đối sẽ không nhớ cậu đâu.
Phó Thiên Thiên nói một cách không thương tiếc.

Nghe thấy câu này, Tăng Nguyệt Nguyệt tức tối trừng mắt với Phó Thiên Thiên đang ngồi trên ghế lái đằng trước.

Tất cả là tại Phó Thiên Thiên nên mới khiến cô ấy phải chia tay với những món bảo bối của mình.

Sau này cô ấy muốn nhìn chúng cũng khó.

Vì đã từng bị mất cắp nên chủ nhân của những món bảo vật đó chắc chắn sẽ càng liều mạng bảo vệ chúng hơn, sẽ không cho cô ấy cơ hội đánh cắp chúng lần nữa.

Buổi sáng, Sở Hành lái xe chở Bùi Diệp rời khỏi Bùi Viện.

Nghĩ đến hành trình sáng nay, sắc mặt Bùi Diệp rất khó coi.

Vì sắc mặt của anh không tốt nên Sở Hành cũng dè dặt suốt chặng đường, không dám trêu chọc anh.

Ôi chao, Phó Thiên Thiên đã đến quân khu, Bùi Diệp sẽ không thể thường xuyên đến thăm cô.

Vì vậy anh hơi bực bội, dẫn đến tâm trạng cũng trở nên tồi tệ.

Lúc này, di động của Bùi Diệp bỗng reo lên.

Nhìn thấy số điện thoại trên màn hình di động, anh hơi bất ngờ, nhưng lại vui mừng và kinh ngạc ra mặt.


Thiên Thiên, em gọi điện cho anh vào lúc này là vì nhớ anh à?
Bùi Diệp hỏi.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp vui vẻ nhướng mày, sau đó bảo Sở Hành:
Mở nhạc nghe đi, cứ mở bài...

Hôm nay thật là vui ấy.


Sở Hành:
...
Rốt cuộc mợ chủ đã nói gì với cậu chủ, sao cậu chủ lại phấn khởi thế? Còn muốn nghe bài hát vô vị như này? Bùi Diệp hiện giờ đang nghĩ bụng: Mùa xuân của ông đây cuối cùng cũng đến rồi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.