Chương 441: Từ trước đến giờ anh không ngáy


Bùi Diệp bày tỏ mong muốn của mình với cô một cách trực tiếp nhất.

Có một số việc, chỉ cần nói toạc ra thì sẽ không thể trở lại như lúc ban đầu.

Phó Thiên Thiên hơi híp mắt:
Cho nên, tối nay anh vốn không có ý định về Bùi Viện nghỉ ngơi?
Ánh sáng trong mắt Bùi Diệp càng sáng hơn:
Hai chúng ta đang tham gia sự kiện với tư cách là vợ chồng, làm sao chồng có thể về nhà và để vợ ở lại khách sạn một mình được?
Mục đích của người đàn ông này quả nhiên không đơn giản.


Nếu ban đêm anh dám lộn xộn, tôi sẽ đuổi anh xuống giường.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng cảnh cáo.

Nói dứt lời, cô cầm đũa lên và tiếp tục ăn.

Bùi Diệp:
...
Cô nói vậy nghĩa là sao? Hẳn là nghĩa mà anh hiểu, phải không? Vì quá kinh ngạc nên Bùi Diệp cứ ngồi ngây ra, hồi lâu sau cũng chưa có phản ứng.

Tốc độ ăn của Phó Thiên Thiên rất nhanh, thoáng chốc cô đã ăn sắp xong, còn Bùi Diệp vẫn chưa phản ứng lại.

Cuối cùng, sau khi cô nuốt những xuống thứ mình vừa nhai, Bùi Diệp không thể nén nổi nỗi nghi ngờ trong lòng bèn hỏi:
Thiên Thiên, ý em là buổi tối chúng ta...

có thể ngủ chung hả?

Chỉ cần anh không ngáy.
Khóe miệng Bùi Diệp nhếch lên nụ cười vui vẻ, nụ cười đó quả thật có thể gọi là đắc ý.


Thiên Thiên yên tâm, từ trước đến giờ anh không ngáy.
Bùi Diệp trả lời rất nhanh.

Phó Thiên Thiên không để ý đến Bùi Diệp nữa vì cô đã ăn no.

Cô lấy khăn giấy ở bên cạnh lau miệng rồi đứng lên, định đi ra ngoài.


Đã muộn thế này mà em còn định đi đâu nữa?



Tôi đã hẹn bàn việc với Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt, buổi tối anh cứ ngủ trước đi.
Nói đoạn, cô tiện tay đóng sầm cửa lại, chỉ để lại một cánh cửa lạnh lẽo cho Bùi Diệp.

Nhìn Phó Thiên Thiên biến mất khỏi cửa, Bùi Diệp đanh mặt.

Anh vừa mới nhận được niềm vui bất ngờ, còn chưa kịp vui mừng thì cô đã đi ra ngoài, để lại mình anh trong căn phòng trống trải.

Nhìn đồ ăn trên bàn, anh chẳng còn muốn ăn nữa, chỉ gắp vài miếng rồi buông đũa xuống.

Sau khi rời khỏi phòng mình, Phó Thiên Thiên đi tới phòng của Ngô Danh.

Lúc cô đến, Tăng Nguyệt Nguyệt đã đến trước.

Khi Ngô Danh mở cửa ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt khiến anh ta sửng sốt.

Không những thế, Phó Thiên Thiên vừa mới tắm gội xong, tóc còn chưa kịp sấy khô, chỉ buông xõa sau gáy nên đã khiến Ngô Danh nhất thời không nhận ra.


Cô ơi, cô đi nhầm phòng à?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng lườm anh ta:
Anh nói xem?


Nghe thấy giọng điệu mạnh mẽ quen thuộc khiến người khác cảm thấy nghẹt thở này, Ngô Danh lập tức nhận ra người đang đứng trước cửa phòng.

Anh ta vội vàng cung kính bước sang một bên,


Đội trưởng, mời cô vào.
Tăng Nguyệt Nguyệt liền đứng dậy nhào vào người Phó Thiên Thiên như con bướm rồi mách với cô.


Thiên Thiên, cậu có biết Ngô Danh đã làm gì khi tớ vừa mới bước vào không?
Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt định nói gì đó, Ngô Danh lo lắng giơ tay định bịt miệng cô ấy lại.

Tăng Nguyệt Nguyệt há miệng cắn vào tay Ngô Danh một cách không khách sáo, buộc anh ta phải rút tay lại.

Sau đó, cô chạy thật nhanh tới trốn sau lưng Phó Thiên Thiên.


Thiên Thiên, tớ nói cho cậu biết, lúc tớ đứng ở cửa thì nghe thấy âm thanh không phù hợp với trẻ nhỏ ở trong phòng anh ta.

Tớ lén cạy khóa xem thử, quả nhiên là anh ta đang xem những hình ảnh đó.

Chậc chậc...
Tăng Nguyệt Nguyệt liếc nhìn Ngô Danh bằng ánh mắt khinh bỉ:
Còn là thành viên của đội đột kích Hắc Ung cơ đấy, không ngờ lại thô tục như thể.
Nghe Tăng Nguyệt Nguyệt nói, Ngô Danh xấu hổ đến mức gần như chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui vào.


Cô...

cô đừng có nói vớ vẩn!
Hỏng rồi, để đội trưởng biết anh ta xem phim đó, có lẽ anh ta sẽ bị phạt.

Tất cả đều tại cái tên vệ sĩ nhà họ Bùi kia, cứ cầm đĩa CD kia đến dụ dỗ anh ta, anh ta không cưỡng lại được cám dỗ nên...

Vốn dĩ Ngô Danh xem trong phòng mình, không gian riêng tư như vậy sẽ không bị ai phát hiện.

Tuy nhiên, anh ta đã đánh giá thấp tên trộm chỗ nào cũng đột nhập được như Tăng Nguyệt Nguyệt.

Chỉ bằng một chiếc kẹp tóc, cô ấy đã cạy được cửa phòng của anh ta, làm anh ta bị bắt tại trận.

Tăng Nguyệt Nguyệt trừng mắt với Ngô Danh.


Tôi nói vớ vẩn sao? Chỉ cần bật tivi lên là biết vừa rồi tôi có nói vớ vẩn hay không?


Nói đến đây, Tăng Nguyệt Nguyệt nhanh nhẹn định bật tivi lên.

Thấy hành động đó của Tăng Nguyệt Nguyệt, Ngô Danh cuống lên, rút luôn phích cắm của tivi.

Tăng Nguyệt Nguyệt bèn đưa tay giật lại dây nguồn.

Hai người bắt đầu cuộc chiến tranh giành.

Bản lĩnh của hai người gần như ngang ngửa, không ai chịu thua.

Tăng Nguyệt Nguyệt tức giận cắn vào cánh tay của Ngô Danh.

Ngặt nỗi, Ngô Danh cũng là kẻ ngang bướng, Tăng Nguyệt Nguyệt cắn cánh tay anh ta chảy máu, anh ta cũng không buông lỏng tay.

Sau một tối chiến đấu căng thẳng, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, ầm ĩ một chút có thể thả lỏng tâm trạng.

Vì vậy Phó Thiên Thiên cứ để mặc hai người.

Sau đó, dù Tăng Nguyệt Nguyệt giành được dây nguồn nhưng Ngô Danh đã lấy đĩa CD ra trước.

Âm mưu của Tăng Nguyệt Nguyệt đã thất bại.

Thấy cả hai ồn ào đã đủ, Phó Thiên Thiên liếc xéo họ:
Hai người cãi nhau đủ rồi thì ngồi xuống đi.
Phó Thiên Thiên vừa nói dứt lời, Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh mỗi người cầm một mảnh đĩa, ngồi xuống đối diện với cô.

Hai người nhếch nhác ở mức độ khác nhau.

Trên cánh tay Ngô Danh lưu lại hai hàng dấu răng của Tăng Nguyệt Nguyệt, áo sơ mi của anh ta bị xé toạc, tóc bị vò thành ổ gà.

Còn Tằng Nguyệt Nguyệt thì không cẩn thận bị Ngô Danh kéo đứt dây buộc tóc trong lúc giằng Co.

Khi hai người lăn lộn dưới sàn nhà, tóc của cô ấy dính vào thảm dưới sàn, bị tấm thảm vò rối tung rối bù.

Phó Thiên Thiên nhìn qua nhìn lại hai người vẫn không chịu nhường nhịn nhau sau khi đã ngồi xuống.

Thế là cô lấy luôn cái đĩa CD.

Vì chiếc đĩa đã nằm trong tay Phó Thiên Thiên nên cả hai không có cách nào để giật lại nữa.

Phó Thiên Thiên để cái đĩa CD lên mặt bàn ở trước mặt:
Bây giờ chúng ta đang làm nhiệm vụ, chỉ cần hơi lơ là thì sẽ cho kẻ thù có cơ hội đột nhập.

Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau, sáng mai tôi sẽ trả lại thứ này.
Ngô Danh mừng thầm trong bụng.


Vâng, thưa đội trưởng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.