Chương 444: Không phải anh nói tài sản sau khi cưới là tài sản chung à? tôi là vợ anh, không xem được sao?



Rõ!


Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên ngồi cùng một xe, Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt ngồi xe phía sau.

Tăng Nguyệt Nguyệt muốn đi cùng xe với Phó Thiên Thiên, nhưng sau khi bị ánh mắt và lời nói đe dọa của Bùi Diệp gây sức ép thì cô không dám nữa.

Trên đường đi, Phó Thiên Thiên cầm một chiếc máy tính bảng để kiểm tra một vài số liệu, toàn bộ đều là Bùi Diệp đưa cho cô.

Sau khi kiểm tra, cô chợt cau mày nhìn Bùi Diệp.


Những số liệu này không hoàn chỉnh.
Bùi Diệp quay đầu sang:
Vậy sao?
Phó Thiên Thiên chỉ vào dữ liệu trên máy tính bảng:
Những số liệu này thoạt nhìn rất quan trọng nhưng chúng không phải là số liệu chính.

Những số liệu này chỉ hiển thị cho người khác xem, vì vậy nó không hoàn chỉnh.
Bùi Diệp gật đầu nói:
Đúng thế.

Vậy số liệu chính đâu?

Trong máy tính của anh, đương nhiên là không thể tùy tiện để ở chỗ khác rồi.
Phó Thiên Thiên chìa tay ra:
Đưa máy tính của anh cho tôi.
Bùi Diệp nhìn vẻ mặt không khác gì phường trộm cướp của Phó Thiên Thiên, cứ như thể anh mà không đưa cho cô là cô sẽ lập tức cướp nó từ tay anh vậy.

Khóe miệng Bùi Diệp không nhịn được mà giật một cái.


Thiên Thiên, em muốn máy tính của anh, không phải là anh không đưa cho em, nhưng những số liệu này đều là những số liệu quan trọng của tập đoàn.

Em muốn xem thì cũng phải cho anh một lý do chứ?


Phó Thiên Thiên nhíu mày, trong mắt có sự khó hiểu:
Không phải anh nói tài sản sau khi cưới là tài sản chung à? Tôi là vợ anh, không xem được sao?


Bùi Diệp:
...
Anh dường như là dâng máy tính của mình bằng cả hai tay cho cô.


Cô vợ trẻ, em cứ xem thoải mái!
Chỉ cần cô nói cô là vợ anh, đừng nói một bản tài liệu mà mười bản anh cũng cho cô.

Sau khi đưa máy tính cho Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp lại cười mỉm và nói thêm:
Chỗ nào cần mật khẩu thì mật khẩu chính là ngày sinh của em.
Phó Thiên Thiên:
...
Cô chẳng buồn nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Bùi Diệp.

Cô mở máy tính ra, trên màn hình xuất hiện ô nhập mật khẩu.

Sau khi nhập ngày sinh của mình vào máy tính quả nhiên đã hoạt động.

Phó Thiên Thiên thoáng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, anh vẫn mỉm cười nhìn cô.

Cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, rồi tiếp tục xem dữ liệu trong máy tính trước mặt.

Chặng đường từ Vân Thành đến thủ đô rất dài, mà đường dài thì rất dễ buồn ngủ.

Máy tính của Bùi Diệp đã bị Phó Thiên Thiên lấy đi nên anh đành nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi Phó Thiên Thiên sắp xem xong tài liệu, vai cô bỗng trĩu xuống.

Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Nếu ai đó đột nhiên tựa đầu vào vai cô khi cô đang bận việc, cô đã đẩy đầu người ấy ra từ lâu rồi.

Nhưng cô chỉ nghiêng đầu nhìn lướt qua khuôn mặt Bùi Diệp rồi lại tiếp tục xem tài liệu.

Sự chú ý của cô đặt cả vào tài liệu, vì vậy không để ý khóe miệng của người đàn ông đang tựa đầu vào vai cô khẽ nhếch lên.

Xem xong, Phó Thiên Thiên để máy tính sang bên cạnh.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài, cây cối trên đường cao tốc đang lùi lại nhanh chóng.

Sau khi nhìn một lúc, cô thu hồi tầm mắt, Bùi Diệp ngả đầu vào vai cô vẫn đang ngủ say.

Thấy anh như vậy, cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sắp tới, cô nghĩ, mình cũng nên ngủ một giấc để thư giãn.

Phó Thiên Thiên tiện thể dựa vào đầu anh và nhắm mắt lại.

Chẳng mấy chốc cô cũng thiếp đi.

Sở Hành ngồi trên ghế lái, nhìn hình ảnh ở ghế sau xe qua gương chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy mình bị ép nhìn người ta khoe tình cảm.

Có điều, trước đây luôn là Bùi Diệp đơn phương nỗ lực, nhưng hiện tại xem ra Phó Thiên Thiên đã đáp lại.

E là sau này anh ta sẽ bị chết no vì nhìn hai người họ.

Nửa đường đến trạm dừng chân, xe dừng lại, mọi người xuống xe vận động.

Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp cũng xuống xe.

Cánh tay của Phó Thiên Thiên đã mỏi rã rời, cô vừa cử động, khớp xương liền phát ra tiếng
răng rắc
, nhất là phần bả vai bị Bùi Diệp gối lên, tiếng khớp xương càng rõ ràng hơn.

Thấy Phó Thiên Thiên đang bóp bả vai, Bùi Diệp chỉ sở mũi, không nói gì.

Lúc anh vừa định nói gì đó với cô thì Tăng Nguyệt Nguyệt cũng đã bước xuống từ trên chiếc xe khác và chạy nhanh đến, nắm lấy cánh tay Phó Thiên Thiên, kéo cô đi.

Cô ấy vừa kéo Phó Thiên Thiên đi đến nhà vệ sinh vừa ca cẩm với cô:
Cậu không biết chứ, tên Ngô Danh đó vừa lên xe đã ngủ mê mệt, tiếng ngáy to đến nỗi sắp ồn chết tớ rồi.
Về chuyện ngáy ngủ của Ngô Danh, Phó Thiên Thiên biết rất rõ.

Trước đây, khi Ngô Danh và cô đi làm nhiệm vụ, họ thường cùng nhau nghỉ ngơi ở bất cứ đâu bên ngoài.

Khi đó cô mới biết là Ngô Danh ngáy rất to.

Tăng Nguyệt Nguyệt kêu ca cũng là chuyện bình thường.

Đừng nói Tăng Nguyệt Nguyệt không chịu được mà ngay cả cô cũng không chịu được.

Do đó, Phó Thiên Thiên luôn bảo Ngô Danh nằm ở vị trí xa cô nhất để cô không bị ảnh hưởng bởi tiếng ngáy của anh ta.

Đúng lúc Ngô Danh đi tới bên cạnh hai người họ và nghe thấy Tăng Nguyệt Nguyệt phàn nàn về mình.

Anh ta vô thức vặn lại:
Tôi ngáy? Tôi ngay khi nào?
Tăng Nguyệt Nguyệt sầm mặt nhìn anh ta:
Không nhận hả? Tôi cho anh biết, tôi sợ anh không nhận nên tôi đã lưu lại bằng chứng rồi.
Dứt lời, cô mở điện thoại di động của mình ra và mở đoạn video trong điện thoại.

Tăng Nguyệt Nguyệt vừa mở video thì trên màn hình liền hiện lên hình ảnh Ngô Danh đang ngủ gật.

Cùng lúc hình ảnh hiện ra, tiếng ngáy của anh ta cũng phát ra.

Nhìn thấy chính mình trong video và nghe được tiếng ngáy của bản thân, mặt Ngô Danh tức thì đỏ bừng.

Thật không dám tin, đây nhất định không phải anh ta đang ngày.


Xóa video đi.

Không xóa, đây là bằng chứng.
Ngô Danh định giằng lấy điện thoại di động của Tăng Nguyệt Nguyệt, cô ấy liền bỏ chạy.

Trông thấy Trịnh Tiên đang đi tới tới, Tăng Nguyệt Nguyệt nhanh chóng nấp sau lưng anh ta.


Đội trưởng Trịnh, mau giúp tôi ngăn Ngô Danh lại, anh ta điên rồi!
Thấy Ngô Danh đuổi theo Tăng Nguyệt Nguyệt, Trịnh Tiên lập tức che cho cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.