Chương 448: Bà bùi, vất vả rồi


Ba chiếc xe vẫn đang bám theo họ, do xe phía trước đột ngột đâm vào rào chắn, làm tốc độ của hai xe còn lại bị ảnh hưởng nhất định nên đã bị bỏ xa hơn một trăm mét.

Một khẩu súng lục bình thường không thể bắn trúng đích ở khoảng cách này.

Thấy cả ba chiếc xe của đồng bọn mình đã bị hỏng, hai xe kia chần chừ không biết có nên dùng truy đuổi hay không.

Đúng lúc này, hai viên đạn bắn tới, trúng vào lốp trước bên phải và lốp trước bên trái của hai xe đó.

Bởi hai xe đi gần nhau bị nổ lốp nên chúng đâm vào nhau rồi dừng lại.

Corwen trơ mắt nhìn.

Vậy mà cũng...

bắn trúng! Hắn kinh hãi nhìn Phó Thiên Thiên đang ngồi trên xe.

Cô không hề nhìn về phía sau, làm thế nào mà cô có thể nhắm chuẩn? Không những thế...

Sao bây giờ cô mới bắn vào những xe đó? Không phải cô nên làm vậy ngay từ đầu sao? Nếu cô làm vậy từ đầu, họ đã không đến nỗi bị truy đuổi đến sợ mất mật lâu như vậy.

Corwen rất muốn gặng hỏi.

Nhưng thấy vẻ mặt lạnh tanh của Phó Thiên Thiên, hắn lại không dám.

Sau cuộc đấu súng ban nãy, hai người bạn của Corwen mệt lả ngồi trên xe, ổn định lại hơi thở của mình.

May mắn thay, xe họ đã nhanh chóng chạy đến một lối ra, sau đó quay trở lại điểm ban đầu từ lối ra để chạy đúng hướng.

Trên đường quay trở lại, Corwen loáng thoáng nhìn thấy những sát thủ đuổi giết họ lên một chiếc xe Van chi viện trên làn đường cao tốc đối diện.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng hừ nhạt của Phó Thiên Thiên từ trên ghế lái phía trước rồi thấy cô lấy khẩu súng lục ra và bắn mấy phát liên tiếp vào chiếc xe Van kia.

Chiếc xe Van đó lập tức bị nổ tung theo tiếng súng.

Nhìn thấy cảnh này, Corwen vô thức nuốt nước bọt.

Quan sát tình hình vừa rồi, hẳn là chiếc xe kia đã chở hết những người của năm chiếc xe.

Bọn họ vừa lên xe thì đã bị Phó Thiên Thiên bản cho nổ tung.

Cô gái này...

thật là đáng sợ.

Không chỉ có kĩ thuật lái xe, mà kĩ thuật bắn súng...

cũng rất đáng sợ.

Mà đáng sợ nhất...

chính là cô.

Trên đường trở lại, Phó Thiên Thiên không giảm tốc độ vì đã hết nguy hiểm mà phóng xe rất nhanh, gặp xe là vượt.

Thấy có ba chiếc xe đi cạnh nhau, cô liền tăng tốc vượt qua.

Nhờ tốc độ lái xe của cô mà lộ trình vốn cần một tiếng, họ chỉ mất chưa đầy bốn mươi phút đã đến trạm dừng chân trên đoạn đường ban đầu.

Phó Thiên Thiên vừa dừng xe thì ba người ngồi trên ghế sau đã không nhịn nổi mà bước xuống.

Vị đại biểu nước W ngồi bên cạnh Corwen ngồi co quắp dưới đất vì không chịu được nữa.

Tình trạng của Corwen và hai người còn lại cũng không khá hơn là bao.

Ngồi xe Phó Thiên Thiên lái đúng là đùa giỡn với tính mạng.

Những người trong đoàn tưởng rằng xe của Corwen đi nhầm đường nên đợi họ ở đây.

Nhưng sau khi nhìn thấy vết đạn dày đặc trên thân xe, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Bọn họ đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra trước đó.

Khi Phó Thiên Thiên xuống xe, Tăng Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên chạy đến ôm lấy cô.

Nhìn vết đạn trên thân xe, cô ấy nghĩ thôi cũng thấy sợ:
Thiên Thiên, cuối cùng cậu cũng quay lại, cậu có sao không?
Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi, đẩy Tăng Nguyệt Nguyệt đang ôm mình ra:
Tôi kém vậy sao?
Tăng Nguyệt Nguyệt cười ha ha:
Tớ biết mà, tớ biết cậu nhất định sẽ bình an trở về mà.
Còn Ngô Danh thì bình thản trêu Tăng Nguyệt Nguyệt:
Là ai ban nãy đời sống đời chết nói gì mà phải lái xe quay lại tìm đội trưởng nhỉ?
Tăng Nguyệt Nguyệt liền trừng mắt với anh ta.

Sau đó, họ nhìn ba người Corwen đang ngồi dưới đất,
Ba người họ sao vậy?

À, chắc là say xe.

Khiếp, lớn như vậy mà còn say xe!
Nhóm người Cowen:
...
Họ vốn không say xe, nhưng là với tốc độ xe bình thường.

Phó Thiên Thiên lái xe với tốc độ bình thường sao? Lúc lái xe, ánh mắt của cô cực kì đáng sợ, không ai dám bảo cô giảm tốc.

Họ đoán rằng lúc đó nhất định là Phó Thiên Thiên quá phấn khích, nếu không, người bình thường ai lại lái xe với tốc độ như thế.

Cuối cùng, Phó Thiên Thiên đi về phía Bùi Diệp.

Anh mỉm cười nhìn cô:
Bà Bùi, em vất vả rồi!
rồi dang hai tay ra.

Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn động tác này của anh.

Cô nghĩ một lát rồi tiến lên một bước ôm lấy anh, lòng bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay anh.

Bùi Diệp không ngờ Phó Thiên Thiên lại đột nhiên chủ động ôm mình.

Anh sững người một chốc, sau đó nhanh chóng bừng tỉnh, định ôm lấy cô thì đã bị đẩy ra.

Bùi Diệp tiếc nuối nhìn vòng tay của mình.

Tăng Nguyệt Nguyệt thấy Phó Thiên Thiên ôm Bùi Diệp bèn nhào tới trước mặt cô:
Thiên Thiên, tớ cũng muốn ôm!
Phó Thiên Thiên ôm Tăng Nguyệt Nguyệt một cách tượng trưng.

Thấy Phó Thiên Thiên ôm Tăng Nguyệt Nguyệt, Ngô Danh cũng vô thức muốn tiến đến xin được ôm.

Song anh ta vừa mới nhấc chân đã cảm nhận được có ánh mắt chết chóc bắn từ sau lưng Phó Thiên Thiên về phía mình.

Ngô Danh sợ đến nỗi rụt ngay chân lại.

Ở trước mặt Bùi Diệp, anh ta đừng mong
hưởng lợi
từ đội trưởng.

Sau khi nhóm Corwen nghỉ ngơi xong, họ tới gặp bác sĩ để xử lý vết thương trên người, sau đó mới đến gặp Heidi.

Heidi đang ngồi trên xe, nhìn thấy Corwen và hai đại biểu xuất hiện, sắc mặt của cô ta tối sầm, trong mắt hiện lên sự thất vọng.

Thế mà họ vẫn còn sống!
Cô Heidi.
Corwen cung kính.


Làm việc thế nào rồi?
Heidi bình tĩnh hỏi.

Corwen thoáng nhìn về phía Phó Thiên Thiên:
Vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, lại thêm bà Bùi đi cùng xe với chúng tôi, nên...

chúng tôi không có cơ hội ra tay.
Heidi cũng nhìn về phía Phó Thiên Thiên theo ánh mắt Corwen.

Không ngờ Phó Thiên Thiên lại ở trên xe của Corwen, thảo nào nhóm Corwen lại bình an vô sự.

Có điều, Phó Thiên Thiên lên xe của Corwen từ khi nào? Phó Thiên Thiên này quả nhiên là âm hồn không tan, đã nhiều lần làm hỏng chuyện của cô ta.


Được, tôi biết rồi, ba người các anh lên xe khác đi.

Vâng!


Xế chiều hôm đó, đoàn của họ đến thủ đô.

Bên thủ đô có người đến đón và đưa bọn họ đến khách sạn.

Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp vừa bước xuống xe, một cô gái liền chạy như bay đến trước mặt Bùi Diệp và lao vào vòng tay anh:
Anh Diệp, cuối cùng anh cũng đã đến thủ đô, người ta chờ anh lâu lắm rồi đấy.
Đôi mắt của Phó Thiên Thiên nheo lại một cách nguy hiểm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.