Chương 46: Ăn vạ?


Nhớ lại dáng vẻ của Phó Thiên Thiên trong cuộc gọi video, Bùi Diệp khẽ xoa cánh môi, tưởng tượng ra cảm giác khi hôn lên người cô.

Một hồi chuông dồn dập cắt ngang trí tưởng tượng của Bùi Diệp.

Bùi Diệp nhìn lướt qua màn hình di động hiển thị tên của Thịnh Diên.

Ánh mắt anh lóe lên, ấn nút nghe.

Giọng nói dè dặt của Thịnh Diện từ đầu dây bên kia truyền tới:
Alô, cậu Cả, cậu...

vẫn chưa ngủ ạ?

Chuyện gì?
.

Thịnh Diễn vội nói:
Là thế này, cậu Cả, hôm nay cháu lái chiếc Bugatti của cậu đến trường, nhưng không biết thằng nào chơi
cháu.

Cháu đỗ xe ở bãi đỗ, thế mà lại bị đại đội cảnh sát giao thông lấy lý do đỗ xe trái phép kéo đi.

Hơn nữa...

bọn họ còn treo bằng lái của cháu, cậu nói xem có phải là rất quá đáng không?
Thịnh Diên nói với vẻ đầy căm phẫn, hơn nữa cậu ta còn thật sự rất tức giận.

Xe đang để ở đại đội cảnh sát giao thông, cậu ta không cách nào lấy ra, kết quả, đành phải nhờ Bùi Hạo đi lấy.

Cậu ta gọi điện cho Bùi Hạo thì bị Bùi Hạo mắng té tát.

Cậu ta không nuốt trôi cục tức này.

Nhưng Thịnh Diên mất cả buổi chiều và buổi tối cũng không điều tra ra được rốt cuộc là ai đã chơi khăm mình.

Vì vậy, cậu ta chỉ có thể gọi cho Bùi Diệp.

Ở Vân Thành, nếu muốn điều tra việc gì, không có Bùi Diệp thì sẽ không điều tra được.

Vì đang nói chuyện qua điện thoại nên Thịnh Liên không nhìn thấy vẻ mặt u ám của Bùi Diệp.


Thằng
nào?
Thiếu nợ trả tiền, phạm pháp bị phạt, đây là lẽ đương nhiên!
Bùi Diệp lạnh lùng nói mười ba chữ.

Thịnh Diên:
Cậu Cả, không phải vậy, cháu không vi phạm pháp luật, cháu thật sự đỗ xe trong bãi đỗ của trường mà!

Rạng sáng một tháng trước, trên đường vành đai năm, xe của cháu bị giữ khi tham gia đua xe, cháu cũng nói là đỗ ở bãi đỗ!
Thịnh Diên:
...
.

Cậu ta còn muốn nói điều gì đó, nhưng Bùi Diệp đã ngắt cuộc gọi.

Cúp máy xong, Bùi Diệp tiện tay chặn luôn số điện thoại của Thịnh Diên.

Sáng hôm sau.

Tất cả thành viên trong nhà họ Phó đều quây quần bên bàn ăn.

Phó Hồng Chương một mực phải chờ Phó Thiên Thiên xuống nhà mới ăn cơm.

Bởi vì mãi mà Phó Thiên Thiên vẫn chưa xuống nên Lư Xảo Nghiên lấy làm bất mãn.

Bà ta phàn nàn:
Thiên Thiên này, biết rõ mọi người đang chờ một mình nó xuống ăn cơm thế mà mãi không xuống.

Đêm qua nó ra ngoài chơi, muộn như vậy mới về, có lẽ giờ này vẫn còn ngủ.
Phó Minh Thanh ra lệnh cho người giúp việc bên cạnh với giọng tức giận:
Đi lên lầu gọi cô Cả xuống ăn cơm.
Người giúp việc từ trong bếp đi ra, nghe thấy tiếng của Phó Minh Thanh:
Ông chủ, cô Cả đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, còn đặc biệt dặn chúng tôi là buổi sáng không cần làm bữa sáng cho cô ấy.
Lư Xảo Nghiên:
Cái gì? Ra khỏi nhà rồi? Mới sáng sớm thế này, nó đi đâu?

Cô Cả không nói ạ.
Lư Xảo Nghiên lo lắng kéo cánh tay Phó Minh Thanh:
Minh Thanh, Thiên Thiên ra ngoài sớm như vậy, lại không nói với người nhà, liệu có phải là lại đi tìm người đàn ông nào...
Phó Minh Thanh đanh mặt, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Thiên Thiên, nhưng gọi mãi mà không ai bắt máy.

Sáng sớm, Phó Thiên Thiên đã chạy tới sân tập, dùng tấm thẻ ra vào của Bùi Diệp cho cô để vào cổng sân huấn luyện.

Cô vừa thay xong bộ đồng phục vệ sĩ đi ra khỏi phòng thay đồ thì nhìn thấy một bà cụ đứng bên ngoài phòng thay đồ, cưới híp mắt nhìn cô.

Lúc Phó Thiên Thiên định đi ngang qua bà, bà cố ý và phải cô, kèm theo tiếng
ui da
, bà liền ngã xuống đất.

Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Ăn vạ à?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.