Chương 502: Nói chuyện thì cứ nói đi, đột nhiên thổ lộ cái gì


Nếu cô ngồi thêm một giờ nữa thì số tiền thắng được sẽ đủ cho cả Thông U Các chi tiêu một năm.

Cách kiếm tiền này 8quả là rất hay.
Trong hơn mười phút khi nãy, sòng bạc đã thua không chỉ hơn năm triệu này vào tay cô.
Nếu tiếp tục để cô quay lại đó, không biết sòng bạc sẽ còn thua bao nhiêu nữa.
Đi cùng ông ta còn có mấy tên đàn em.
Bọn họ tách ra đứng ở hai bên.
Hơn nữa, với uy danh của ông ta, sợ là sẽ rất khinh thường cái trò bỏ độc thấp hèn này.
Dứt lời, Phó Thiên Thiên quét mắt nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ Âu phục màu trắng phẳng phiu, đi giày da màu trắng từ ngoài cửa bước vào.
Nếu cô mà ngồi đây cả tiếng đồng hồ thì e rằng người của sòng bạc sẽ không cho cô rời6 đi.
Muốn lấy tiền của sòng bạc chợ đen làm chi phí cho Thông U Các sao? Trừ khi họ không cần cái mạng nhỏ của mì5nh nữa.
Họ cần gì phải ra ngoài làm những chuyện phạm pháp nguy hiểm đến tính mạng nữa? Hiển nhiên là Phó3 Thiên Thiên biết tỏng những suy nghĩ trong lòng Tiếu Nhiệm.
Cô mới ngồi đây chừng mười phút mà ông chủ chợ đen đ9ã không giữ được bình tĩnh.

Thành ý của các chủ còn chưa đủ sao?
Phó Thiên Thiên nhếch mày:
Nếu ông chủ Bạch đã không lạ gì với thứ này thì...
Mạnh Khai, cất chip đi.
Ánh mắt vừa nãy của các chủ là có ý gì? Chẳng lẽ lời đề nghị của anh ta không hay sao? Mạnh Khai đi ngang qua Tiếu Nhiệm, ánh mắt toát lên sự cưng chiều và khinh thường khi nhìn anh ta.
Tiếu Nhiễm tóm lấy cánh tay Mạnh Khai:
Anh có ý gì đấy? Sao ngay cả anh cũng nhìn em bằng ánh mắt này?
Mạnh Khai vỗ nhẹ đầu anh ta:
Ngoan nào, anh chỉ thích sự đơn giản của em thôi!
Nói đoạn, anh ta đi tiếp về phía trước.
lên.
Nước trong tách trà vẫn còn nóng.
Hổ là chúa tể rừng xanh, thủ lĩnh sơn trại thời xưa đều thích trải một tấm da hổ trên ghế của mình để tượng trưng cho vị trí của họ cũng giống như hổ, là chúa sơn lâm.
E rằng thủ lĩnh của chợ đen cũng có suy nghĩ như vậy.
Cô hơi nhếch môi dưới, thản nhiên đáp:
Chỉ là một tách trà thôi mà.
Huống hồ, nếu ông chủ chợ đen đã mời tôi đến đây, còn mời tôi đến ngay trước mặt mọi người, giả dụ tôi không quay lại thì những người khác sẽ nghi ngờ ông ta đã giết tôi để bịt miệng vì tôi đã thắng được tiền của sòng bạc.
Tôi bái phục.
Lúc nhìn cô, ánh mắt của ông ta hiện lên một thoáng chán ghét.
Đứng sau lưng cố, khóe miệng của Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai giật giật khi nghe ông ta nói những lời đó.
Vừa rồi ông ta chỉ tỏ vẻ khách sáo, cảm thấy cô không đủ thành ý nhưng vẫn dán mắt vào những vali đựng chip khác của cô.
Không ngờ cô lại không phản ứng theo lẽ thường, thế mà lại cất số chip và còn muốn thăng thêm nữa.
Phó Thiên Thiên liếc xéo anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó đi tiếp về phía trước.
Bị cô nhìn như vậy, Tiêu Nhiệm giật thót trong lòng.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, mấp máy môi:
Có phải không, hả ông chủ chợ đen?

Ông ta mỉm cười nhìn cô rồi đáp:
Quả nhiên là các chủ của Thông U Các, can đảm hơn người.
Phó Thiên Thiên đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, ra lệnh cho Mạnh Khai mở vali đựng số chip mà cô vừa mới thắng được trong sòng bạc, đổ số chip này lên bàn:
Ông chủ Bạch, lần đầu gặp mặt có chút quà nhỏ ra mắt, không đáng kể.
Thấy vậy, Tiêu Nhiệm xót hết cả ruột.
Đây là hơn năm triệu đấy, Các chủ phá của quá! Nhìn đống chip trên bàn, ông chủ Bạch nhướng mày.
Ở một nơi bẩn thỉu xấu xa như chợ đen mà ông chủ lại thích phong cách tao nhã, lại còn là họ Bạch.
Quá đáng hơn là ông ta còn làm ra vẻ mặc Âu phục và đi giày da, chỉ thiếu nước xăm chữ
Bạch
trên trán.
Tiêu Nhiệm bông đỏ mặt, tức thì mừng như mở cờ trong bụng.
Nói chuyện thì cứ nói đi, đột nhiên thổ lộ cái gì? Khi Mạnh Khai đã đi xa mấy bước, anh ta mới chợt vỡ lẽ.
Nơi này khác hẳn với bầu không khí ô uế tạp nham trong sòng bạc, mà giống như chốn tao nhã để viết văn làm thơ của cổ nhân.
Từ sòng bạc đến đây hoàn toàn là hai thái cực, chỉ có chiếc ghế gỗ lê được bọc bằng da hổ kê ở chính giữa là không mấy phù hợp với căn phòng.
Phó Thiên Thiên khẽ nhíu mày.
Không ngờ ông chủ chợ đen lại thích
gu
này.
Khóe miệng ông chủ Bạch giật một cái.
Các chủ của Thông U Các thật quá đáng.
Khi cố định nhấc nắp tách trà lên để uống, hai người Tiêu, Mạnh gần như lên tiếng nhắc cô cùng lúc:
Các chủ, không được đâu.
Phó Thiên Thiên nhướng mày nhìn hai người họ.

Có gì mà không được?

Mẹ kiếp, thật quá đáng! Cái gì gọi là thích sự đơn giản của anh ta? Đây chẳng phải là đang chửi xéo anh ta là đổ ngu sao? Tiếu Nhiễm tức tối nhìn Phó Thiên Thiên và Mạnh Khai, rồi hậm hực đi theo sau họ.
Hừ, thông minh thì có gì ghê gớm chứ, thông minh là có thể tùy tiện chửi xéo người khác à? Muốn chọc anh ta tức chết đây mà!
Sau khi ngắm nghía cách bài trí xung quanh, hiển nhiên là Tiêu Nhiệm và Mạnh khai không hợp với tính cách của ông chủ chợ đen cho lắm.
Cô bình thản đi đến trước một trong những chiếc ghế gỗ lim rồi ngồi xuống.
Tiếu Nhiệm nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, sau đó cẩn thận nhắc cô:
Các chủ, tách trà này là do người khác đặt trước ở đây, nếu trong trà có độc thì làm sao?
Mạnh Khai không nói gì, nhưng vẻ mặt anh ta khi nhìn cô giống hệt với vẻ mặt của Tiêu Nhiệm.
Rõ ràng là anh ta cũng đồng ý với lời nói của Tiêu Nhiệm.
Một tách trà có nắp đậy được làm bằng sứ Thanh Hoa theo phong cách cổ xưa được đặt bên cạnh chiếc ghế gỗ lim.
Cô tiện tay cầm tách trà
Ông ta vừa mới khen cô xong, sao bây giờ đột nhiên cô lại ngốc vậy? Nếu chỉ có một mình cô thắng đã đành.
Nhưng có người nghĩ cô trăm trận trăm thắng, những kẻ thèm đỏ mắt trong sòng bạc thấy cô đặt gì cũng đặt theo.
Trong lúc anh ta đang bất mãn, ba người họ đã được dẫn tới một căn phòng phía sau sòng bạc.
Với lối kiến trúc rường cột chạm trổ và vật dụng bằng gỗ lim theo phong cách cổ xưa, trong cả căn phòng rất thanh tịnh và trang nhã, khác một trời một vực với sòng bạc hiện đại ở phía trước.
Chúng ta trở lại sòng bạc.
Đợi sau khi thắng được nhiều hơn, thắng đủ thành ý thì chúng ta lại đến.
Theo lệnh của cô, Mạnh Khai đứng một bên liền cầm vali như thật, chuẩn bị cất số chip vào.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.