Chương 512: Một cậu bé đẹp trai trầm tính


Khi ký thanh toán hóa đơn, vẻ mặt anh vẫn nặng như đeo đá, đến nỗi nhân viên thu ngân cũng nơm nớp lo sợ nhìn anh, tưởng mình đã làm sai điều gì kh8iến anh không vui.

Thanh toán xong, anh trở lại bên cạnh Phó Thiên Thiên, ánh mắt anh khi nhìn cô cũng đầy giận dỗi.
Lúc này nỗi oán giận đã được xoa dịu, anh cực kỳ thỏa mãn.
Sau khi hơi thở của cả hai đều ổn định, họ chỉnh lại quần áo rồi tự nhiên đi ra khỏi chỗ rẽ, đi tiếp về bãi đỗ xe.
Hơi thở của cả hai gần như cùng nhịp, rồi từ từ ổn định.
Khi hơi thở đã ổn định, Phó Thiên Thiên nói:
Ngày mai, sau đại hội thể thao của Tiểu Dương, hai ta cùng nhau ăn cơm, chỉ hai ta thôi.
Bùi Diệp vô cùng vui sướng.
Hai người hôn nhau đắm đuối, ôm lấy nhau thật chặt, gần như muốn khám đối phương vào trong cơ thể mình, môi lưỡi rượt đuổi nhau.
Trong lúc họ hôn nhau, động tác đè ép và bị đè ép cứ lặp đi lặp lại.
Nhưng vì Phó Thiên Thiên là người chủ động nên cô nàng đã thôi không làm vậy.
Con thỏ non Phó Thiên Thiên kia sớm muộn gì cũng sẽ bị con sói Bùi Diệp lừa về hang.
Nếu đã là điều bình thường thì tại sao còn phải xấu hổ khi gặp mọi người?
Lên xe đi.
Phó Thiên Thiên thản nhiên nói rồi ngồi vào ghế lái.
Tăng Nguyệt Nguyệt liếc xéo Bùi Diệp rồi ngồi vào ghế phụ.

Các anh nói xem, chị Phó không bị kẹt xe trên đường chứ?

Sao lâu như vậy rồi mà chị Phó còn chưa đến? Các anh gọi điện cho chị ấy hỏi xem chị ấy đi đến đâu rồi?
Bị cậu làm phiền không chịu nổi, vệ sĩ nhà họ Bùi bèn nhắc cậu.

Cậu chủ nhỏ, cậu chủ đã nói rồi, tảm giờ mợ chủ mới tới.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, anh ngẩn người trong giây lát vì bị tấn công bất ngờ.
Khi anh nhận ra cô đang làm gì, đôi mắt anh càng thêm sáng ngời, nhanh chóng ôm lấy cô rồi cúi đầu hôn cố sâu hơn.
Em...
.
Phó Thiên Thiên không nói lời nào, lập tức vít đầu Bùi Diệp xuống và ngẩng đầu lên hôn anh.

Cuối cùng hai người cũng chịu trở lại.
Kết quả vẫn để Bùi Diệp sàm sỡ được Phó Thiên Thiên.
Nếu không phải bởi cô nàng cảm thấy việc mình làm tối nay hơi quá đáng thì vừa nãy đã đi tới quấy rầy hai người rồi.
Trong lúc anh đang suy nghĩ, Tăng Nguyệt Nguyệt đã tung tăng đi về phía họ, nhanh nhảu nói với Phó Thiên Thiên:
Được rồi6, Thiên Thiên, chúng ta có thể đi rồi!
Bùi Diệp gườm gườm lườm cô nàng.
Cô nàng nhìn anh với ánh mắt như thể đã miễn nhiễm với mọi loại đ5ộc.
Đi qua chỗ rẽ trước mặt là đến bãi đỗ xe.
Lúc Tăng Nguyệt Nguyệt đi qua chỗ rẽ, Bùi Diệp đang nghĩ đâu đâu thì thình lình có một bóng người từ bên cạnh đột nhiên tập kích, thoáng cái đã ấn anh vào bức tường bên cạnh.
Không biết đã qua bao lâu, hai người cuối cùng mới dừng lại.
Bùi Diệp dựa vào vách tường nhưng vẫn ôm lấy Phó Thiên Thiên, để cô dựa vào anh.
Nhưng hiện tại cậu lại như bị đổi hồn vậy.
Tất nhiên là các thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi không thể đưa cậu đến nhà họ Phó để tìm Phó Thiên Thiên.
Trong nhận thức của cô, cô và Bùi Diệp đã là vợ chồng.
Giữa vợ chồng với nhau, có làm bất cứ chuyện gì cũng là điều bình thường.
Trước đây cậu rất trầm tính, thành tích học tập rất tốt, lại còn vô cùng lễ phép.
Các thành viên của đội vệ sĩ thích cậu ấy vô cùng.
Sau khi vào trường, cậu cứ liên tục hỏi thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi.

Sao chị Phó còn chưa đến?

Rốt cuộc khi nào chị Phó mới đến?

Được lắm, Tăng Nguyệt Nguyệt, chúng ta cứ đợi đấy xem sao! Ba người đi ra bãi đỗ xe.
Tăng Nguyệt Nguyệt đi trước, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đi phía sau.
Người mạnh mẽ, thông minh như Phó Thiên Thiên, sao lại bị con sói đuôi to Bùi Diệp này dọa chứ? Có lẽ đây chính là
tương sinh tương khắc
mà người xưa đã nói.
Chỉ tiếc cho Thiên Thiên.
Vì thế, trước khi đại hội thể thao bắt đầu, cậu chỉ có thể tiếp tục ầm ĩ với bọn họ.
Khi bọn họ nghe cậu lải nhải đến mức muốn tìm sợi mì để thắt cổ tự vẫn thì cuối cùng Phó Thiên Thiên cũng xuất hiện trong sân trường tiểu học Vân Thành, Trước khi Chân Dương nhìn thấy cô, cô đã nhìn thấy cậu và đi về phía cậu.
Sáng hôm sau.
Chân Dương biết Phó Thiên Thiên sẽ đến trường thăm mình, cậu phấn khởi dậy sớm và đến trường.
Trong bãi đỗ xe, Tăng Nguyệt Nguyệt đang dựa vào thân xe, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó và khoanh tay chờ đợi với vẻ buồn chán.
Nhìn thấy Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên xuất hiện, cô nàng bĩu môi, hừ nhạt với Bùi Diệp.
Anh bất ngờ nhìn Phó Thiên Thiên đang đè anh vào tường.

Thiên Thiên...
Phó Thiên Thiên vốn không phải là người hay thẹn thùng.
Nhìn thấy Tăng Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt cô không hề ngượng ngùng.
Anh và cô đã 3không gặp nhau hơn hai tháng mà kết quả chỉ là thế này.
Chưa kể đến việc lát nữa khi Tăng Nguyệt Nguyệt từ phòng vệ sinh đi ra, anh và cô 9sẽ phải tách ra.
Bây giờ mới bảy giờ, e rằng mợ chủ còn chưa xuất phát.
Chân Dương
à
một tiếng:
Nếu thế thì bây giờ vẫn còn sớm, hay là...
chúng ta đến nhà chị Phó đón chị ấy đi! Các anh thấy sao?
Đội vệ sĩ:
...
Hôm nay cậu chủ nhỏ trở nên quá ồn ào.
Lần này Bùi Diệp không hề bất mãn với việc cô nàng bá chiếm vợ anh mà mỉm cười vẫy tay, nhìn họ rời khỏi tầm mắt mình.
Sau khi xe của Phó Thiên Thiên rời đi, anh vui vẻ ngâm nga một ca khúc và cũng rời đi.

Sao đến giờ mà chị Phó vẫn chưa tới? Đã gần tám giờ rồi...
Cậu vừa dứt lời thì chợt có giọng nói truyền tới từ bên cạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.