Chương 534: Sự lãng mạn của bùi diệp


Cô bèn gọi điện luôn cho anh.


Anh đang ở đâu?
Cô hỏi, Bùi Diệp đáp với giọng hơi gấp gáp:
Em đến rồi à? Ôi, giờ anh vẫn đang ở công ty8, anh xuất phát ngay đây.
Phó Thiên Thiên:
...
Không đợi cô nói gì thêm, anh liền nói tiếp:
Em tìm nhân viên phục vụ của nhà hàng, bảo họ đư3a em đến chỗ anh đã đặt trước nhé.

Anh sẽ đến nhanh thôi.

Nhưng Phó Thiên Thiên vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ.
Cho dù bóng tối vây quanh, cổ vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
Cũng nhờ bóng tối mà các giác quan của cô trở nên rõ ràng hơn.
Lát sau, nhân viên phục vụ dẫn cô đến một bàn gần sân khấu trong sảnh lớn.

Cô Phó, mời cô ngồi ạ.
Phó Thiên Thiên gật đầu rồi ngồi xuống ghế.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang một tách trà cho cô rồi lại rời đi.
có một đôi mắt đang nhìn trộm cô.
Cô nhìn khắp trong nhà hàng nhưng lại cảm thấy rõ không có ai nấp trong góc tối, ngoại trừ chiếc camera gắn trên tường không xa trước mặt cô.
Lúc này, đèn hồng ngoại bên cạnh camera đang nhấp nháy.
Phó Thiên Thiên đi đến quầy lễ tân, nữ nhân viên lễ tân xinh đẹp vừa nhìn thấy cô lập tức vội vàng tiến lên chào đón một cách lịch sự.

Xin hỏi, cô là cô Phó phải không ạ?
Cô thoáng ngạc nhiên:
Là tôi.

Anh Bùi đã dặn, nếu cô đến trước thì đưa cô đến chỗ anh ấy đã đặt.
Mời cô đi theo tôi ạ.

Hiện tại trong nhà hàng rộng lớn chỉ còn lại có một mình cô.
Vào lúc thế này, các giác quan của cô trở nên hết sức rõ ràng.
Cô cảm nhận được...
Nói rồi, anh vội vàng cúp máy.
Phó Thiên Thiên ngơ ngác nhìn 9chằm chằm vào màn hình điện thoại di động đã tối đi.
Còn mười phút nữa là đến thời gian hẹn giữa cô và Bùi Diệp, từ Tập đoàn Bùi thị đến6 đây cũng phải mất ít nhất mười phút.
Cho dù anh có việc gấp phải giải quyết thì cũng phải nói với cô một tiếng trước khi cúp máy chứ.
Có điều, trong ấn tượng của cô, Bùi Diệp luôn đúng giờ và còn luôn đến trước, gọi điện cho cô cũng sẽ không bao giờ cúp máy trước.
Vì vậy cô cảm thấy hành động của anh bây giờ hơi khác thường.
Phó Thiên Thiên gật đầu.
Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, cô đi theo cô ta.
Nhà hàng này là nhà hàng cao cấp năm sao, trong sảnh lớn có một sân khấu, thường sẽ có các nghệ sĩ mà nhà hàng mới đến biểu diễn.
Lúc này toàn bộ chỗ ngồi trong sảnh lớn và sân khấu đều không có một ai, có vẻ cả nhà hàng đều vắng tanh.
Nhà hàng này kinh doanh ế ẩm lắm sao? Đây là nhận thức đầu tiên của Phó Thiên Thiên.
Cô không suy nghĩ quá nhiều, đây là nhà hàng mà Bùi Diệp chọn thì tất nhiên sẽ không tồi.
Lúc bấy giờ có tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sân khấu.
Đồng tử của cô co lại.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng có ánh đèn từ phía sân khấu chiếu xuống một cây đàn piano.
Phó Thiên Thiên nhếch miệng cười nhạt.
Bất luận là ai định tập kích cô thì cứ thoải mái xông ra, cô sẽ khiến đối phương một đi không trở lại.
Cô nắm hai tay thành nắm đấm, huy động sức lực toàn thân, sẵn sàng nghênh chiến.
Phó Thiên Thiên vô thức nhìn về phía đó.
Phía sau cây đàn là một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông đẹp trai ngời ngời, tao nhã và sang trọng đang nhìn về phía cô với ánh mắt lộ vẻ trêu chọc và hài hước.
Cả nhà hàng lập tức tối om khiến cô bỗng mở bừng mắt ra, không tập trung được nữa.
Trong nhà hàng tối om, xòe bàn tay không nhìn thấy được năm ngón.
Nếu là cô gái bình thường thì đã sợ hãi hét toáng lên và chạy ra khỏi đây.
Phó Thiên Thiên nheo mắt.
Rốt cuộc là ai đang nhìn trộm cô? Cô tập trung tinh thần.
Khi cô định dùng giác quan thứ sáu thì toàn bộ đèn trong nhà hàng tắt phụt.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy lúc rời đi, nhân viên phục vụ kia đã liếc nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Phó Thiên Thiên có tính cảnh giác rất cao, bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của người khác cũng không thoát khỏi ánh mắt cô.
Ánh mắt kỳ lạ của nữ nhân viên phục vụ kia chỉ lóe lên rồi biến mất, điều này khiến cô nhíu mày.
Bây giờ đang là giờ tan tầm và tắc đường, nếu anh đến nơi cũng phải muộn mất nửa tiếng.
Cô5 cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ không vui.
Cô không thích người khác đến muộn.
Cô là một người không biết suy xét quá nhiều ở phương diện tình cảm cá nhân.
Bởi lẽ điều đó sẽ khiến người ta cảm thấy buồn bực.
Dù sao cứ đợi Bùi Diệp là sẽ biết nguyên nhân sự khác thường của anh hôm nay thôi.
Những người không đúng giờ luôn không có ý thức về thời gian.
Điều càng khiến cô không vui hơn nữa là Bùi Diệp vội vàng cúp máy khiến cô cảm thấy mình không được tôn
trọng.
Cô ngẩn người.

Nhớ lại lúc cô gọi điện cho anh, anh còn nói với giọng gấp gáp rằng vẫn đang ở công ty.

Hơn nữa anh còn cúp điện thoại của cô một cách bất lịch sự.

Sự xuất hiện bất ngờ của Bùi Diệp hiển nhiên là nằm ngoài dự đoán của Phó Thiên Thiên.

Tức là ban nãy anh đã nói dối.

Có điều, anh ngồi ở kia làm gì? Trong lúc cô đang ngẫm nghĩ, người đàn ông tao nhã ngồi trước cây đàn piano nhẹ nhàng đưa tay lên, những ngón tay lướt trên phím đàn, những nốt nhạc đẹp đẽ tuôn chảy khắp nhà hàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.