Chương 557: Đèn cạn dầu



Vậy ngày kia? Hay ngày kìa?


Bác sĩ nói lắp bắp với giọng run run:
Cũng...

có thể!
Vừa nói dứt lời, anh ta liề8n cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt, có thể bị bóp vỡ bất cứ lúc nào.
Nhìn vẻ mặt Bùi Diệp lúc này, anh ta cũng vô thức muốn lùi lại, nhưng nghĩ lại vừa rồi mình đã nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt bằng ánh mắt khinh thường, anh ta bèn bấm bụng, lấy hết can đảm để đối mặt với Bùi Diệp.

Anh Bùi, kết quả thế nào? Bọn họ có cách cứu đội trưởng phải không?
Bùi Diệp không nói lời nào mà đi thẳng đến bên giường bệnh, nắm lấy tay Phó Thiên Thiên, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
Phó Thiên Thiên vẫn nằm yên tĩnh trên giường bệnh, vẫn giống như đang ngủ say.
Lúc này lòng bàn tay cô hơi lạnh, trên mặt cô đeo mặt nạ oxy, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có thể nhận ra cô vẫn còn dấu hiệu của sự sống qua hơi thở yếu ớt.
Trông cô thật sự giống như đang ngủ vậy.
Bùi Diệp nắm chặt tay cô:
Thiên Thiên Thiên Thiên, em có nghe thấy anh nói không?
Dưới ánh đèn hành lang, bàn tay đeo nhẫn của hai người hắt sáng lẫn nhau, phản chiếu ánh sáng màu bạc nhàn nhạt dường như đang đan vào nhau.
Quanh người anh ta giống như 3bị bao trùm bởi một tầng băng giá khiến anh ta lạnh run cả người.
May mà lúc này Phó Thiên Thiên được đẩy ra khỏi phòng 9cấp cứu.
Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt vội đi tới vây quanh cô.
Là cuộc gọi của Bùi Nguyên.
Anh bước ra khỏi văn phòng ồn ào, đi ra hành lang mới bắt máy.

Con đang ở đâu?

Con đang ở bệnh viện.

Lòng anh bây giờ đang đau như dao cắt.
Anh và cô vừa mới đính hôn trước mặt mọi người tối nay, nhưng giờ cô lại đang nằm trên giường bệnh và không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Nửa giờ sau, trong văn phòng bác sĩ của bệnh viện, các chuyên gia y tế hàng đầu của thành phố Vân Thành đã tập trung lại để cùng hội chẩn.
Giọng ông trở nên nghiêm túc:
Ba nghe nói Phó Thiên Thiên bị ngất, được con đưa ra khỏi khách sạn.
Con bé thế nào rồi?

Các bác sĩ đang hội chẩn ạ.

Có kết quả chưa?


Tạm thời vẫn chưa.
Bà Bùi đúng lúc đi đến bên cạnh Bùi Nguyên, thấy ông đã cúp máy, bà liền hỏi:
Có phải ông gọi điện thoại cho thằng Diệp không? Thằng bé vừa mới đính hôn đã rời khỏi khách sạn, để lại khách khứa ở đây.
Nó nói thế nào? Rốt cuộc hai đứa nó đã đi đâu?

Ông khẽ thở dài, sắc mặt nặng nề:
Khả Như, Thiên Thiên hiện đang ở bệnh viện.

Bà Bùi gật đầu:
Được, tôi biết nên làm thế nào rồi.
Sau khi rời khỏi đó, hai vợ chồng ông bà Bùi đi ứng phó với tình hình.
Sau khi họ rời đi, có một bóng người đứng ở một góc cách họ không xa liền bước ra.
Người đó chính là Chung Bình Quân.
Phó Thiên Thiên được bố trí ở khu phòng bệnh dành riêng cho khách VIP, ngoài cửa có vài thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi canh gác.
Khi Bùi Diệp trở lại phòng bệnh, Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn chưa rời
di
Ba, con đang có một việc muốn nhờ ba giúp.
Bà nội và ông cụ Phó rất thương Thiên Thiên, nếu hai người họ có hỏi về cô ấy, nhờ ba nói với hai người là cô ấy nhận được mệnh lệnh của quân đội nên trở về quân khu, tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài trong một thời gian ngắn.

Được, tình hình của con bé nghiêm trọng lắm sao?
Bùi Diệp im lặng một lát, sau đó không giấu giếm:
Nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.

Con có cần ba giúp gì không?

Dạ, không cần đâu ạ.
Cảm ơn ba.
Nói xong, anh cúp máy.

Cái gì? Bệnh viện?
Bà Bùi lo lắng hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì?

Tạm thời vẫn chưa rõ.
Nghe giọng thằng Diệp thì chuyện khá nghiêm trọng, vì vậy chúng ta tạm thời ứng phó với buổi lễ, cố hết sức giấu các quan khách.
Ngoài ra, bên phía ông cụ Phó và mẹ, Diệp dặn cứ nói với hai người là Thiên Thiên đã về quân khu.

Hắn đang cầm một ly rượu vang, đôi lông mày cau lại.
Hắn đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện vừa nãy của ông bà Bùi.
Nếu hắn không nghe nhầm thì Phó Thiên Thiên đã gặp chuyện thì phải? Hắn cũng nhìn thấy cảnh Bùi Diệp ôm cô rời khỏi khách sạn sau khi cô bị ngất đi.
Bọn họ đã nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phó Thiên Thiên và đang tiến hành thảo luận sôi nổi về tình trạng sức khỏe của cô.
Bùi Diệp ngồi ở chính giữa với sắc mặt u ám, vẫn chưa nghe thấy kết quả mà anh mong muốn từ cuộc thảo luận của bọn họ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông.

Thiên Thiên!


Đội trưởng!
Giọng nói 6của hai người đã thu hút sự chú ý của Bùi Diệp.
Anh rời ánh mắt khỏi vị bác sĩ và nhìn Phó Thiên Thiên rồi nắm lấy bàn t5ay của cô.
Kết quả sau khi hội chẩn của các bác sĩ là hết cách.
Cơ thể con người có giới hạn, khi đã kiệt sức là lúc đèn cạn dầu.
Mấy ông già kia nhất trí gọi trạng thái cơ thể của Phó Thiên Thiên là đèn đã như vậy.
Ngay khi nhìn thấy anh bước vào, Tăng Nguyệt Nguyệt đã muốn đi đến hỏi anh kết quả hội chân của các bác sĩ.
Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt như thần chết từ chốn địa ngục của Bùi Diệp và hơi lạnh đáng sợ toát ra khắp người anh, cô không dám tiến lên mà nấp sau lưng Ngô Danh.
Ngô Danh liếc nhìn cô với ánh mắt khinh thường rồi bước lên.
Lúc đó hắn đã nghi ngờ là có chuyện gì đó, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy.
Vẻ độc ác thoáng hiện lên trên khuôn mặt xấu xa của hắn.
Hắn ném ly rượu vang vào trong thùng rác cạnh bên rồi đi về phía cửa sau của khách sạn, nhanh chóng rời khỏi đó.
Hiện tại thiết bị y tế trong bệnh viện chỉ có thể giúp cô duy trì hiện trạng chứ bọn họ không có cách nào đánh thức cô.

Bùi Diệp nắm chặt tay cô, nhấn từng từ:
Thiên Thiên, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách để em tỉnh lại, bất kể là dùng biện pháp nào.
Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh liếc nhìn nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.