Chương 572: Quan trọng hơn bất cứ điều gì


lợi nhuận.

Sau khi Tần Hàng đến đây, ông chủ đích thân dẫn anh đến chỗ anh thường ngồi.

Vì anh đến sớm hơn một tiếng so vớ8i thời gian đã hẹn nên Tử Xa vẫn chưa tới.

Chuyện đã qua cả rồi, đừng nhắc lại nữa.
Cô ta hờ hững nói.
Tần Hàng không nhận ra sự khác thường của cô ta, chỉ tiếp tục hỏi:
Rốt cuộc trước đây em đã đi đâu? Tại sao bọn anh vẫn không nhận được tin tức gì của em?

Cô ta thuận miệng giải thích:
Em cũng không biết cụ thể. Em tỉnh lại cách đây nửa tháng. Lúc đó em đang ở trong một bệnh viện nhỏ ở thành phố lân cận. Em đã gặp một người quen ở đó. Vì em không rõ tình trạng
Sau khi ngồi xuống, tâm trạng anh vô cùng kích động. Anh liên tục nhớ lại gương mặt đã3 nhìn thấy trong màn hình video trước đó.
Hơn nửa năm trước, anh và Từ Xa đã từng đến nhà hàng này. Có điều khi đó Tử Xa vẫn là P9hó Thiên Thiên. Không ngờ khi quay lại đây lần nữa, Phó Thiên Thiên đã trở lại là Tử Xa.
Khoảng năm mươi phút sau, thấy còn ba ph6út nữa là đến giờ hẹn, Tần Hàng bèn bảo nhân viên phục vụ mang đến một tách trà và để ở phía đối diện anh.
Tử Xa ấy vậy mà đã trở lại.
Cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Tần Hàng, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh và khó chịu:
Sao vậy, không phải anh đang giật mình đấy chứ?


Sao... sao em lại thế này?

cơ thể của mình, sợ có di chứng nên sau khi quan sát và hồi phục nửa tháng, em mới quay về. Chuyện sau đó thì anh đã biết rồi đấy.

Tần Hàng sầm mặt:
Em có biết người đưa em đi trước khi em trở lại là Tử Xa là ai không?

Cô ta lắc đầu.

Lúc đó em đang hôn mê, nửa tháng trước mới lấy lại ý thức, nên em cũng không biết là ai đã đưa mình đi.

Nhìn Từ Xa vắn sống sờ sờ đang ngồi trước mặt, Tần Hàng vui mừng nói:
Bất luận là ai đã đưa em đi đều không quan trọng. Quan trọng là giờ em đã trở về, chuyện này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì?
Đồng tử khẽ nhúc nhích, cô ta mỉm cười nhìn anh.
Tần Hàng cười khẽ, đáp:
Ừ.

Hương vị trà vẫn như vậy, người trước mặt cũng vẫn như vậy. Đây là tốt nhất rồi, còn mong cầu gì nữa?
Chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt anh hơi thay đổi, lập tức chuyển chủ đề:
Phải rồi, em đã đi gặp anh ấy chưa?


Đúng vậy, em đã trở về, việc này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Thấy sau khi đến Tử Xa mới chỉ nhấp một ngụm trà, Tần Hàng bèn nói:
Tiết xuân se lạnh, uống hồng trà là tốt cho dạ dày nhất. Không phải em thích uống hồng trà nhất sao, sao nãy giờ chỉ nhấp có một ngụm thế?

Cô ta cúi đầu nhìn nước trà màu đỏ nhạt trong tách, ánh mắt lóe lên sự chán ghét nhưng vẫn cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi khen:
Hương vị trà của quán này vẫn giống hệt một năm trước.


Chẳng phải cơ thể của em lúc trước là Phó Thiên Thiên sao? Sao bỗng nhiên lại thay đổi trở lại?
Tần Hàng gặng hỏi.
Vì anh hỏi liên tục nên cô ta ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
Sau đó, cô ta cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi mới nói:
Nửa năm trước, cơ thể Phó Thiên Thiên của em bị phong ấn. Sau đó khi em tỉnh lại thì đã trở lại cơ thể này.

Phục vụ vừa đặt tách t5rà xuống bàn thì một bóng người chậm rãi xuất hiện ở lối rẽ trên cầu thang.
Nhân viên phục vụ đang chuẩn bị đi xuống lầu, thấy có khách đang đi lên liền cười nói:
Xin chào quý khách. Thưa cô, cô đi một mình ạ?


Không.
Người nọ mỉm cười nhìn về phía Tần Hàng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cầu thang thì bắt gặp một bóng dáng thân quen.
Anh kinh ngạc lập tức đứng dậy. Chiếc bàn lung lay bởi động tác đột ngột của anh khiến tách trà Phổ Nhị của anh bị sánh ra ngoài một ít.
Anh nhìn đăm đăm vào bóng dáng mảnh mai ở trước mắt, đó là khuôn mặt thân thuộc mà anh đã quen biết hơn mười năm.

Nhưng chẳng phải một năm trước, cơ thể này của em đã bị...
Tần Hàng hỏi ra điều nghi ngờ trong lòng.

Đúng vậy, một năm trước cơ thể này của em đúng là đã bị đánh vào đầu nhưng vẫn chưa bị tổn hại hoàn toàn. Chỉ có điều...
Tử Xa khẽ xoa trán, trên thái dương vẫn còn một vết sẹo mờ, giống hệt vị trí đã bị trúng
phát súng vào một năm trước:
Dù sao thì đầu em cũng bị đạn bắn xuyên qua nên em thường hay bị đau đầu. Hơn nữa, cũng đã quên mất một phần ký ức.

Cô ta nhất thời không hiểu câu hỏi của anh.

Gặp anh ấy? Gặp ai cơ?

Tần Hàng nhìn thẳng vào mắt cô ta. Cô ta bỗng hiểu ra liền thuận miệng đáp qua loa:
Anh đang nói Bùi Diệp sao, em đã gọi cho anh ấy rồi. Có điều, hiện em vừa mới trở lại quân khu, có rất nhiều việc phải làm nên
Cô ta ngồi đối diện anh, không trả lời câu hỏi của anh mà nhìn tách hồng trà trước mặt mình, cười nói:
Quả nhiên vẫn là anh hiểu em, biết em lần nào cũng chỉ gọi hồng trà.

Tần Hàng lại ngồi xuống, động tác có phần cứng đờ và vẫn nhìn cô gái trước mặt không chớp mắt. Dù là dáng người hay lời nói, cử chỉ của cô ta đều y hệt Từ Xa. Ngay cả thói quen, động tác và sở thích cũng giống hệt.
Anh có thể chắc chắn rằng người đang ở trước mặt mình chính là Tử Xa.
Nghe cô ta nói vậy, Tần Hàng cảm thấy rất xót xa, sắc mặt anh cũng thay đổi:
Anh nghe nói năm đó Bạch Khẩu đã giết em. Nếu không phải tại cô ta thì em đã không suýt bị hồn bay phách tán. Anh thật sự hối hận vì
đã không nhận rõ bộ mặt thật của cô ta, nên mới để em bị cô ta hãm hại.

Khi Tần Hàng nói tới câu này, hai tay Từ Xa nắm chặt thành nắm đấm dưới gầm bàn. Cô ta mỉm cười, nhưng nụ cười lại không lan đến đáy mắt.
tạm thời không thể đi gặp anh ấy. Khi nào rảnh, em sẽ đi.


Tần Hàng khẽ nhíu mày.

Thái độ của Từ Xa đối với Bùi Diệp có phần... khó hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.