Chương 58: Sao trên người chị lại có áo của đàn ông?


Thế nhưng, Phó Thiên Thiên nộp bài thi chỉ sau 10 phút, nếu tất cả các môn thi thật sự bị 0 điểm thì ông ta cũng muối mặt.

Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, Phó Thiên Thiên cũng là con gái ruột của ông ta.

Ban đầu, ý của ông ta là muốn bảo Phó Thiên Thiên thi cho nghiêm túc.

Hiện tại, giọng điệu của cô con gái này của ông ta càng ngày càng ghê gớm, còn càng ngày càng thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta.

Phó Minh Thanh không thích cảm giác này.


Tóm lại, ngày mai không được nộp bài sớm như vậy nữa, cho dù không làm được tất cả các đề thì cũng phải cố gắng chờ đến khi hết giờ thi rồi hãy nộp bài.
Phó Thiên Thiên hờ hững đáp:
Không làm được như vậy!
Rõ ràng 10 phút là có thể hoàn thành, lại cứ bắt cô phải ngồi ở đó hơn một tiếng đồng hồ, quá lãng phí thời gian.

Lồng ngực Phó Minh Thanh phập phồng dữ dội.


Đổ láo toét! Láo toét!
Trong lúc Phó Minh Thanh và Phó Thiên Thiên đang đôi co, Phó Linh Nguyệt tinh mắt nhìn thấy chiếc áo vest nam đang khoác trên người Phó Thiên Thiên cùng với chiếc ô che mưa cũng kiểu nam mà cô đang cầm trên tay.

Cô ta giả vờ ngạc nhiên nhìn Phó Thiên Thiên:
Ơ, chị, sao trên người chị lại có áo của khoác của nam giới, còn cầm cả ô che mưa kiểu của nam giới nữa?
Những người khác cũng lập tức chú ý đến điều này.

Phó Thiên Thiên nhướng mày:
Có vấn đề gì không?
Phó Minh Thanh càng thêm giận dữ.


Đồ mất dạy! Càng ngày càng hư đốn! Tại sao tao lại sinh ra đồ ngỗ nghịch như mày chứ? Tao thật sự hối hận, năm đó lúc mày ra đời, tạo nên bóp chết mày cho rồi!
Phó Minh Thanh chỉ vào mặt Phó Thiên Thiên, tức giận mắng mỏ.

Lại là câu nói ấy.

Ánh mắt của Phó Thiên Thiên dần dần lạnh lẽo.

Trong mắt Phó Minh Thanh, bất kể Phó Thiên Thiên làm gì cũng là sai, bởi vì cô sinh ra đã là một sự sai lầm.

Phó Thiên Thiên lạnh nhạt nói:
Điều hối hận nhất của ông ngoại tôi, chính là đã gả mẹ tôi cho ông.

Tao đập chết đồ bất hiếu nhà mày!
Phó Minh Thanh nổi giận cầm lấy cái gạt tàn trên mặt bàn, ném về phía Phó Thiên Thiên.

Trong mắt Phó Linh Nguyệt liền lóe lên sự phấn khích.

Ném chết Phó Thiên Thiên đi, ném chết Phó Thiên Thiên đi! Tuy nhiên, cái gạt tàn đã bị Phó Thiên Thiên bắt lấy một cách chính xác.

Trong mắt cô lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô lật tay vung cái gạt tàn ra.

Cái gạt tàn bay qua đỉnh đầu Phó Linh Nguyệt, đập trung vào cột đá cẩm thạch ở sau phòng khách, vang lên tiếng
xoảng
.

Tiếng vang này khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng khách đều giật mình, ngay cả Phó Minh Thanh cũng hoảng hồn trước hành động này của Phó Thiên Thiên.

Phó Linh Nguyệt thì sợ đến nỗi thét lên chói tai, trốn vào trước ngực Lư Xảo Nghiên.

Lư Xảo Nghiên ôm lấy Phó Linh Nguyệt, hai mẹ con run lẩy bẩy.

Phó Thiên Thiên nhướng mày, nhấn từng chữ:
Quá tam ba bận, nếu còn có lần sau thì cái gạt tàn này sẽ không chỉ đập trúng cây cột thôi đâu!
Lư Xảo Nghiên nhảy dựng lên, chỉ vào Phó Thiên Thiên mà hét lớn:
Minh Thanh, Thiên Thiên đang muốn mưu sát anh đấy.

Nếu nó còn tiếp tục ở trong ngôi nhà này thì gay go, chi bằng để nó...
Trong lúc Lư Xảo Nghiên nhảy dựng lên, Phó Thiên Thiên lạnh lùng cắt ngang lời bà ta:
Bà Lư, ngôi biệt thự này đứng tên tôi, bà muốn đuổi ai ra ngoài?
Lư Xảo Nghiên:
...


Phó Minh Thanh:
...


Phó Linh Nguyệt:
...
Đúng vậy, năm ấy, người nhà họ Liên sợ sau này Phó Thiên Thiên sẽ bị bắt nạt nên khi mua biệt thự này đã đăng ký dưới tên cô.

Không chỉ nơi này mà rất nhiều bất động sản của nhà họ Phó cũng đứng tên Phó Thiên Thiên.

Chỉ cần Phó Thiên Thiên ra lệnh một tiếng, còn chưa biết ai mới là người bị đuổi ra ngoài.

Lư Xảo Nghiên tức thì ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.

Trước kia, bà ta ỷ vào việc tính tình Phó Thiên Thiên yếu đuối dễ bắt nạt nên vẫn luôn hành hạ cô một cách trá hình.

Phó Thiên Thiên cũng không dám phản kháng.

Nhưng Phó Thiên Thiên của hôm nay đã lột xác thành một con sói hung ác.

Nghe nói trong ngôi miếu trên núi Nam Sơn có một vị cao tăng.

Hôm nào đó bà ta phải đi tìm vị cao tăng đó để xem xem, rốt cuộc Phó Thiên Thiên đã trúng thứ tà gì mà đột nhiên đổi tính như vậy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.