Chương 614: Anh... có muốn thử không?


Đầu dây bên kia vang lên giọng nói gắt gỏng của Tiêu Nhiệm:
Ai đây? Nếu không có việc gì thì cúp máy đi!


Cùng l8úc đó còn có cả tiếng ồn ào giống như đang cãi vã ở đầu dây bên kia.
Cô khẽ huơ nắm đấm, tiếng xương cốt vang lên răng rắc:
Anh... có muốn thử không?

Tiếu Nhiệm rụt đầu lại, cười ngượng.
cũng có cơ hội rồi.
Cô không nói gì mà cúp máy luôn, sau đó bảo tài xế lái xe đến khu vực gần tổng bộ Thông U Các.
Bấy giờ Tiêu Nhiệm mới thở phào nhẹ nhõm:
Đám này cũng biết mềm nắn rắn buông nhỉ, vừa nhìn thấy các chủ trở lại là xuống nước ngay.

Nói đến đây, anh ta lại chuyển chủ đề:
Phải rồi, Các chủ, tóm lại thì cô đã đi đâu trong nửa năm qua? Nghe nói cô bị thương nặng, hiện tại đã khỏe hẳn chưa?

Anh ta khóc lóc kể lể:
Các chủ, cuối cùng cô cũng về rồi. Rốt cuộc trong thời gian qua cô đã đi đâu vậy? Cô không gọi lấy một cuộc điện thoại, làm tôi lo lắng gần chết!

Phó Thiên Thiên:
...

Cô vẫn chưa chết đâu, được chưa? Vậy mà anh ta khóc lóc như nhà có tang thể này.
Cô thờ ơ đáp:
À, hai mươi phút trước tôi có gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại bảo tôi cúp máy.

Dứt lời, anh ta nhanh chóng chuồn đi.
Sau đó, các đà chủ khác cũng nhao nhao tìm lí do nhanh chóng rời đi. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại mấy người Phó Thiên Thiên trong sảnh lớn.
Phó Thiên Thiên thản nhiên liếc nhìn bọn họ, ánh mắt tối đi, lạnh lùng nói:
Vậy sao?

Họ cho rằng có lẽ cô đã chết nên mới cố tình tới đây làm ầm lên. Bây giờ cô vẫn còn sống sờ sờ và xuất hiện trước mặt họ, họ có thể tiếp tục làm ẩm ư?

Đúng vậy, chúng tôi cũng không có việc gì đâu!

Những đà chủ khác rối rít phụ họa theo anh ta.
Cô nghe thấy giọng một đà chủ đang gặng hỏi3 về tung tích của cô.
Tiêu Nhiệm thích đổi điện thoại di động.
Tiêu Nhiệm:
...

Mạnh Khai:
...


Cô đã khôi phục hoàn toàn thì tốt. À phải rồi, Các chủ, hiện giờ trong Các còn rất nhiều việc đang chờ cô xử lý, có phải cô muốn...


Tôi chỉ trở lại xem qua tình tình rồi phải đi ngay. Các anh thay tôi xử lý những việc đó nhé.

Mạnh Khai vẫn luôn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng:
Các chủ, cô lại phải đi đâu à?

Cô đã để lại một đống công việc vẫn chưa xử lý trong nửa năm qua.
Tiêu Nhiệm:
...

Anh ta lập tức rút điện thoại di động ra, nhìn thấy cuộc gọi của cô, lập tức cảm thấy không ổn.
Phó Thiên Thiên không thèm tranh luận với họ, chỉ dửng dưng nói:
Giờ các vị đã gặp được tôi rồi, còn chuyện gì nữa không?

Hùng Bản:
Không, không! Nếu Các chủ vẫn khỏe thì tôi về phân đà trước đây!

Lẽ ra anh ta phải nhận ra số điện thoại c9ủa cô. Lúc này anh ta lại không nhận ra có lẽ là đã đổi điện thoại lần nữa và không còn lưu số của cô.
Có điều, 6nếu anh ta không tiện nói chuyện vào lúc này, cô sẽ không gọi nữa mà đến thẳng đó, tặng cho anh ta một niềm vui bất ngờ.5
Nói đoạn, anh ta tiện tay nhét điện thoại vào túi quần, sau đó lại bắt đầu trầy trật đối phó với những người trước mặt.
Khi hai người Tiêu, Mạnh đang liên tục giải thích với họ rằng Các chủ đang tạm thời vắng mặt, không thể đáp ứng yêu cầu của mọi người thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng bọn họ.
Tổng bộ của Thông U Các.
Tiêu Nhiệm thấy người gọi điện cho mình không nói gì đã cúp máy luôn thì tức giận chửi:
Đồ khốn, ông đây đang bận lại còn gọi điện quấy rầy!

Trừ phi họ không muốn sống nữa.
Họ đều rất rõ về thực lực của cô.
Tiếu Nhiệm:
Đúng vậy, các chủ, không phải là cô lại đi một lèo nửa năm nữa chứ?


Tôi chỉ cần vài ngày để giải quyết chút việc, ngoài ra...
Cô nhếch miệng:
Lần này trở lại, tôi còn một việc muốn nhờ hai anh giúp tôi xử lý.


Các vị đang ầm ĩ gì đấy?

Mọi người vô thức quay lại thì trông thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trong sảnh lớn với khí thế mạnh mẽ. Sự xuất hiện của cô khiến cả sảnh lớn trở nên yên tĩnh chỉ trong nháy mắt.
Hùng Bản, đà chủ của phân đà Hai là người đã lĩnh hội sâu sắc nhất về thực lực của cô. Anh ta nhìn cô, cười ha ha:
Các chủ hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Chúng tôi chỉ muốn quan tâm đến cô, vì thế mới kiếm cớ đến
thăm cô. Nhưng Mạnh Khai và Tiêu Nhiệm cứ ngăn chúng tôi lại, không cho chúng tôi biết tung tích của cô.

Cô nhếch miệng cười lạnh lùng.
Nếu đám đà chủ kia muốn gặp cô như vậy, cô sẽ thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Ban đầu, cô còn đang nghĩ xem phải dùng cách gì để khích Từ Xa mà không để nhà họ Phó và những người khác biệt. Bây giờ cuối cùng cô
Vừa rồi anh ta đang ứng phó với mấy đà chủ thì có cuộc gọi đến. Anh ta thấy đó có vẻ không phải là số máy quen thuộc nên đã yêu cầu người ở đầu dây bên kia cúp máy với giọng điệu không tốt cho lắm.
Ai mà biết được đầu dây bên kia lại là Phó Thiên Thiên cơ chứ?

Các chủ, cô đã trở về rồi.
Dứt lời, anh ta lau đi những giọt nước mắt vui mừng trên khóe mắt.
Ôi mẹ ơi! Cuối cùng các chủ của họ cũng đã trở lại, anh ta còn tưởng cô sẽ không thể quay trở lại nữa!
Anh ta nhìn cô, cười ngượng:
A... cuối cùng các chủ cũng đã trở lại, đúng lúc...

Anh ta chuyển chủ đề, lập tức
bán cái
cho cô:
Các vị đà chủ này có chuyện hết sức quan trọng muốn tìm cô.

Nói rồi anh ta nở nụ cười âm u và nhìn về phía sau lưng mình.
Đám người lúc nãy còn rất vênh váo hống hách bây giờ đều im re.
Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai gần như chạy về phía cô cùng lúc, nếu không phải vì kiêng nể thân phận của cô thì hai người họ đã lao đến ôm lấy cô rồi.
Tiêu Nhiệm phấn khởi nhìn cô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.