Chương 632: Cảm giác được cô vợ trẻ bảo vệ thật sự rất tuyệt
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1198 chữ
- 2022-02-16 04:41:35
Đúng lúc đó, phó giám đốc trại tạm giam mở cửa buồng giam của anh và đi vào.
Anh hơi hé mắt ra, liếc nhìn ông ta:
Sao ngài phó giám đốc lại8 rảnh rỗi đến đây thăm tôi thế?
Trước ánh mắt thờ ơ của anh, thái độ của ông ta đã thay đổi 180 độ:
Anh Bùi à, Tổng giám đốc Bùi...
3
Bùi Diệp cười nhạt:
Ngài phó giám đốc có chuyện gì vậy? Sáng nay ông không gọi tôi như thế này thì phải? Chi bằng ông cứ gọi tôi như sáng nay 9đi.
Lời nói của ông ta5 coi như đã xác nhận suy đoán của anh. Quả nhiên... Thiên Thiên của anh không sao cả, nên ông ta mới hạ mình đến đây với thái độ hoàn toàn khác hẳn lúc sáng.
Vâng, vàng, vâng!
Ông ta cố gắng cúi thấp đầu hết mức có thể:
Vì thế, bây giờ anh đã được thả ra. Anh đã có thể ra khỏi đây rồi, xin mời anh ạ.
Ha...
Bùi Diệp cười lạnh lùng:
Bảo tôi đi ra ngoài à? Sáng nay, ông nói là cả đời này tôi cũng không thể ra khỏi đây cơ mà.
Thiên Thiên, cuối cùng em cũng đến rồi!
Giọng anh hơi tủi thân:
Nếu em vẫn không đến thì e rằng... tính mạng của anh sẽ phải giao cho những người này mất thôi.
Phó giám đốc trại tạm giam:
...
Ông ta nhìn anh nói linh tinh với cái mặt sưng vù và cái trán nổi đầy cục u.
Ông ta không màng đến việc trách Bùi Diệp nói lung tung nữa mà vội vàng nói:
Đội trưởng à, anh Bùi hiện đang ở đây. Nếu không có chuyện gì thì cô đưa anh ấy đi đi.
Việc quan trọng nhất bây giờ là tiễn vị
ôn thần
này đi trước đã.
Phó Thiên Thiên liếc nhìn Bùi Diệp:
Ông ta đã ngược đãi anh như thế nào?
Khi ra khỏi trại tạm giam, Bùi Diệp không khỏi cảm khái.
Cảm giác có vợ bảo bọc thật là tốt.
Cô liếc nhìn anh:
Với thể lực của nhà họ Bùi và thủ đoạn của anh, muốn ra khỏi đó là chuyện dễ như trở bàn tay, đúng không?
sẽ tức giận. Dù sao thì người đó cũng là đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng, không phải người dễ tính.
Cuối cùng, ông ta cắn răng, quỳ xuống trước mặt Bùi Diệp.
Tổng giám đốc Bùi, coi như tôi cầu xin anh! Bây giờ anh đã vô tội và được thả tự do, anh nên ra ngoài đi mà!
Anh nhếch mép, đáp:
Đá hai chân anh, đảm anh ba phát. À, còn dùng dùi cui quật anh và nói là chỉ cần anh ở đây ngày nào thì sẽ để anh sống không yên ngày đấy.
Ngay sau đó, cô đã lần lượt trả lại phó giám đốc kia đúng như những gì anh nói, đánh ông ta gào khóc mà không dám hé răng tố cáo.
Cuối cùng, cô tìm gặp giám đốc trại tạm giam, tiện thể cách chức của phó giám đốc kia, rồi mới đưa anh rời đi.
Ngay sau đó, ông ta liền trơ trẽn khom người trước Bùi Diệp.
Anh Bùi, là tôi có mắt không trọng, đã xúc phạm đến anh. Chúng t6ôi đã nhận được thông báo rằng anh vô tội, vì vậy anh có thể ra ngoài rồi ạ.
Ô? Vô tội à?
Anh khẽ nhướng mày.
Tuy nhiên, anh vẫn chẳng buồn mở mắt nhìn ông ta.
Thấy thế, ông ta liền dập đầu xuống đất vài cái thật mạnh khiến cái trán đỏ bừng.
Đúng là tiếng dập đầu của ông ta rất chân thật.
Ông ta lau mồ hôi trên trán, lại nói với giọng hết sức khéo léo:
Tổng giám đốc Bùi, anh coi như chưa từng nghe thấy gì nhé, mời anh đi ra ngoài thôi.
Bùi Diệp tôi đây chẳng có tài cán gì, chỉ được cái trí nhớ rất tốt. Tôi vẫn nhớ rất rõ những chuyện sáng nay. Ông bảo... nên làm thế nào bây giờ?
Sáng nay, anh đã nói là
mời thần thì dễ, tiên thần thì khó
.
Còn bây giờ, anh lại tiếp tục nhắm mắt, không để ý đến vị phó giám đốc kia.
Thấy vậy, ông ta cuống đến mức tưởng chừng như sắp khóc đến nơi.
Viên sĩ quan trông không phải dạng vừa nọ đã đến trại tạm giam của ông ta, yêu cầu ông ta lập tức thả Bùi Diệp ra, nhưng bây giờ anh lại có thái độ như thế này. Nếu anh vẫn không chịu đi ra, sợ rằng... vị sĩ quan kia
Tuy ông ta vô lễ với anh nhưng vẫn chưa đến mức muốn lấy mạng anh cơ mà? Hơn nữa, dù ông ta luôn có thái độ hung hăng nhưng từ trước đến giờ ông ta chưa từng động vào anh. Thế mà giờ anh lại trực tiếp tố cáo
ông ta với người khác, quả là vô cùng trơ trẽn.
Sau khi nghe anh nói, Phó Thiên Thiên nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị. Trước ánh mắt đầy áp bức của cô, ông ta bất giác rùng mình, xoa cánh tay đang nổi da gà.
Lúc này, để có thể khiến Bùi Diệp đi ra ngoài, ông ta phải làm thật. Nếu anh thấy ông ta không có thành ý thì sẽ tiếp tục chơi xấu.
Tiếp theo, ông ta lại tự tát mình, tự mắng chửi mình để anh nguôi giận. Nhưng đáng tiếc là anh không thèm liếc ông ta lấy một cái.
Khi phó giám đốc kia đã hết cách, ngoài cửa lại vang lên âm thanh rõ ràng của đôi bốt quân đội.
Bùi Diệp vốn đang nhắm mắt vờ ngủ bỗng mở bừng mắt ra và nhìn về phía phát ra tiếng giày.
Anh nhìn thấy Phó Thiên Thiên, theo sau còn có Tăng Nguyệt Nguyệt và Sở Hành đang đi đến.
Bùi Diệp vừa rồi còn ngồi trên giường không buồn nhúc nhích, lúc này lập tức đứng dậy đi về phía cửa buồng giam.
Trong lòng anh dâng lên sự cảnh giác, nhìn cô với ánh mắt lấy lòng và nói:
Thiên Thiên, em cũng biết là từ xưa đến nay dân không đấu với nhà giàu, nhà giàu không đấu với quan chức. Cho dù thế lực của nhà họ Bùi
có mạnh hơn đi nữa, nhưng dính đến quan chức thì nhà họ Bùi cũng chỉ là vật trang trí. Huống hồ anh còn dính líu đến vụ án của thủ trưởng Cận, nên muốn thoát thân là việc khó như lên trời.
Sở Hành:
...
Để lấy lòng cô vợ trẻ của mình mà Bùi Diệp không ngại mài bớt chỉ số IQ của người khác. Những lời nói dối kiểu này có độ tin cậy rất thấp, biết không?
Anh ta còn đang tưởng rằng sau khi nghe xong những lời này, người vốn thông minh tài trí như Phó Thiên Thiên nhất định sẽ không tin. Nhưng giây tiếp theo đã nghe thấy cô nói:
Hóa ra là thế. Lần sau, nếu nhà họ
Bùi có xảy ra chuyện gì thì cứ cho người đến tìm em.
Được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.