Chương 636: Khổ nhục kế


Thấy bọn họ không dám động vào mình, cô mới mỉm cười, nói tiếp:
Các anh yên tâm, tôi sẽ không làm khó các anh. Tôi chỉ muốn tìm thiếu chủ của c8ác anh để nói chuyện một lát, chứ không phải muốn anh ta chịu

trách nhiệm với đứa bé này. Nói mấy câu cũng được chứ hả?


Mấy ng3ười kia liếc nhìn nhau.
Nghĩ tới đây, cô lại kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, cô chỉ vào một trong số những người kia:
Bây giờ anh đi nói cho thiếu chủ của anh biết đi, cứ nói là tôi vẫn đang chờ anh ta.

Người nọ:
...

Cô không nóng vội mà đứng yên tại chỗ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, một cơn gió lớn thổi đến. Một đám mây đen cũng trôi qua đường chân trời phía Tây Nam, bao phủ tất cả các ngôi sao ở phía đó, rồi dần lan rộng về phía này.
Khóe miệng Tăng Nguyệt Nguyệt nhếch lên.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tiên lộ vẻ bó tay, bèn đi cùng đàn em xuống lầu.
Vì dầm mưa quá lâu, Tăng Nguyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân lạnh cóng, không ngừng run rẩy, ý thức đã hơi mơ hồ.
Cuối cùng Trịnh Tiên cũng xuất hiện trước mặt cô.

Đúng vậy, cô ấy đã mang thai con của cậu, hơn nữa cái thai đã được ba tháng. Mưa to thế này, cô ấy dầm mưa lâu như vậy, e rằng đứa bé trong bụng sắp không chịu nổi rồi.

Trịnh Tiên:
...

Anh ta có thể cảm nhận được sự căm giận trong mắt đàn em của mình.
Cô gái này điên rồi!
Nhưng anh ta vẫn đi báo cho Trịnh Tiên. Chẳng mấy chốc, anh ta đã trở lại.

Thiếu chủ nói là cậu ấy không gặp cô, bảo cô về ngay đi.


Không, cứ để cô ấy tiếp tục chờ, chờ chán rồi cô ấy sẽ đi.

Người kia nhíu mày:
Thiếu chủ, tuy cách của cô ấy hơi cực đoan, nhưng dù sao trong bụng cô ấy cũng đang mang đứa con của cậu. Cho dù cậu không lo cho sức khỏe của cô ấy, thì cũng phải lo cho đứa con trong bụng
cô ấy chứ.

Cô không rời đi, những người kia chỉ có thể tiếp tục nhìn cô.
Sau một năm lăn lộn trong quân đội, cô cho rằng thể chất của mình đã rất khá. Nhưng dầm mưa ba tiếng, cô đã cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, chỉ có thể thầm mắng Trịnh Tiên để chèo chồng mình.
Lúc này, Trịnh Tiên đứng ở một góc tòa nhà nào đó, cau mày nhìn cô từ xa.
Thứ cô đang chờ... chính là đám mây ấy.
Gió càng lúc càng lớn. Xa xa, có thể nghe thấy tiếng lộp độp đang tiến lại gần.
Khi âm thanh đó càng lúc càng dày đặc, những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống.
Vì sao cô lại nhất định đòi gặp anh ta? Trước kia không phải chính cô đã nói, người cô thích nhất là Tần Hàng sao? Bây giờ cô đến tìm anh ta... là có ý gì?
Vì sự sai bảo của Tăng Nguyệt Nguyệt, lại có người vội vã đi tới trước mặt Trịnh Tiên.
Thấy anh ta đứng trong góc nhìn về phía cô, người nọ khó xử nói:
Thiếu chủ, hay là cậu ra gặp cô ấy đi.

Khóe miệng anh ta co giật mấy lần.
Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy? Con?

Cậu nói là... con?

Ồ, thế này mà vẫn có thể chịu đựng được, vậy cô tiếp tục dùng chiêu này xem sao.
Theo thời gian, cơn mưa lớn vẫn không tạnh. Giống như không có bất kỳ kế hoạch nào, Tăng Nguyệt Nguyệt cứ đứng trong mưa, cơ thể càng lúc càng lạnh, chỉ có lý trí mạnh mẽ chống đỡ cô, khiến cô cứ đứng đó mà
đợi.
Bọn họ không biết cô đang toan tính điều gì, nhưng nghe cô nói với vẻ tự tin như thế5, họ đành phải tin. Hơn nữa, bọn họ thật sự lo trong bụng cô có đứa bé. Nếu cô đã chắc chắn thiếu chủ của bọn họ sẽ gặp cô, vậy cứ
để cô đợi. Nói không chừng, sau này cô vinh hiển nhờ đứa con, họ sẽ được thơm lây.
Bọn họ thu súng lại nhưng vẫn đứng nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt chằm chằm, để cô khỏi nhân lúc bọn họ không chú ý mà xông vào.

Nhưng thiếu chủ của chúng tôi đã nói là cậu ấy không gặp cô.

Tăng Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm nói:
Yê9n tâm đi, anh ta sẽ gặp tôi. Tôi đã xem tin dự báo thời tiết rồi, bây giờ các anh không cần phải làm gì hết, đợi đến một giờ đêm lại đi tìm anh6 ta báo lại là được.

Mấy người kia:
...

Dân chợ đen bọn họ tuy toàn làm những việc xấu xa nhưng ai cũng nghĩa khí. Hành vi bỏ mặc người phụ nữ và con của mình trong mưa của anh ta quả thật là tội ác tày trời.
Tăng Nguyệt Nguyệt thật là, vì muốn gặp anh ta mà nói dối rằng đang mang thai.
Cô vốn là thần trộm, đã quen nói dối, ai mà biết tiếp theo cô sẽ làm ra những chuyện gì.
Vì đang đứng ở nơi trống trải nên Tăng Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bị ướt mưa. Một cơn gió lạnh thổi đến khiến cô rùng mình.
Cô bỗng cảm thấy hơi hối hận. Lẽ ra cô không nên dùng khổ nhục kế này, thật là quá khổ.
Nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu, nếu cô lùi bước thì sẽ uổng công.
Anh ta lạnh lùng nhìn cô:
Cô đến tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?


Tăng Nguyệt Nguyệt cố nở nụ cười.


Tôi còn tưởng là anh sẽ không gặp tôi chứ, quả nhiên, anh vẫn không nỡ bỏ mặc tôi, vẫn ra gặp tôi.


Trịnh Tiên:
...


Cô còn cố ý nói câu này trước mặt đàn em của anh ta.


Nói đi, cô đến tìm tôi có chuyện gì?



Chẳng lẽ chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.