Chương 646: Hẹn hò trong khu vui chơi
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1032 chữ
- 2022-02-16 04:41:35
Cô chưa đến công viên giải trí lần nào.
Hồi bé cô là trẻ mồ côi, luôn sống trong cô nhi viện. Về sau cô vào quân khu nên công vi8ên giải trí chỉ tồn tại trong phạm vi
nghe nói
của cô.
Động tác này quả thật là đang dụ dỗ cô.
Khóe miệng cô giật giật, cuối cùng cũng nuốt lời định nói vào, đưa tay cho anh.
Anh hơi nhếch môi, kéo cô ra khỏi xe rồi bảo Sở Hành muốn đi đâu thì đi.
Công viên giải trí này là công viên lớn nhất Vân Thành, có diện tích rất rộng và đầy đủ các tiện ích giải trí.
Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp chọn mặt nạ xong. Lúc trả tiền, anh đưa tờ một trăm tệ cho người phụ nữ.
Một cái mặt nạ là mười đồng, cô cậu mua hai cái, tôi giảm giá cho cô cậu 10%, cậu chỉ cần trả tôi mười tám đồng thôi. Tôi nhận của cậu một trăm đồng, để tôi trả lại tiền thừa...
Con biết rồi mẹ!
Cô bé nhanh nhẹn chạy đến chiếc bàn nhỏ ở phía sau rồi nằm nhoài ra làm bài tập, điều kiện học tập kiểu này quả thật có phần đơn sơ.
Người phụ nữ xúc động nhưng vẫn cúi đầu tìm tiền lẻ để trả lại cho anh. Lúc tìm xong, ngẩng đầu lên thì đã không thấy hai người trước mặt đâu.
Trong công viên giải trí có thêm hai du khách đeo mặt nạ. Một người mảnh khảnh cao gầy, đeo mặt nạ màu đen đơn giản che khuất nửa trên khuôn mặt nhưng vẫn đẹp như công chúa. Còn người cao ráo bên cạnh cô
Cô không thích ánh mắt trần trụi khi người khác nhìn cô, cũng không thích những cô gái kia nhìn Bùi Diệp với vẻ say đắm.
Có một cô bé đi tới.
Từ trước đến nay trẻ con đều luôn dễ dàng khơi dậy sự gần gũi cho người khác. Nhìn thấy cô bé xinh xắn đáng yêu đứng ở trước mặt, hai người hoàn toàn không cưỡng lại nổi.
Họ không hẹn mà cùng đi về phía quầy bán mặt nạ.
Về phần Phó Thiên Thiên trước đây, cô ấy cũng không có kí ức từng đến 3công viên giải trí. Cô ấy không phải là con gái ruột của Phó Minh Thanh, Lư Xảo Nghiên càng không có khả năng dẫn cô ấy đi, còn ông cụ 9Phó
cũng vì Phó Minh Thanh mà chưa dẫn cô ấy đi bao giờ.
Anh gọi điện cho bà5 nội, bà nói sao?
Anh tỏ vẻ bất lực:
Bà nói là sáng nay bà đã đi khám rồi, không có vấn đề gì hết.
Nhìn công viên giải trí trước mặt, cô bỗng muốn đi vào.
Lúc này, giọng của Bùi Diệp vang lên:
Có phải em muốn vào xem thử không?
Cô nhíu mày quay đầu.
Một người phụ nữ trung niên lập tức tươi cười đón khách:
Hai cô cậu thích mặt nạ kiểu nào cứ chọn thoải mái, mua hai cái sẽ được giảm giá 10%.
Lúc cả hai chọn mặt nạ, người phụ nữ vỗ nhẹ vào bả vai con gái mình:
Cục cưng, con mau đi làm bài tập đi, nếu làm không xong là thầy cô sẽ phạt đấy.
Anh ơi, chị ơi, hai anh chị muốn mua mặt nạ không ạ?
Tiếng nói non nớt thu hút sự chú ý của họ.
Một cô bé cầm trên tay hai chiếc mặt nạ nửa mặt, đứng trước mặt hai người và cười tít mắt.
Hai người họ đều có ngoại hình đẹp nên vừa mới vào công viên đã thu hút vô số ánh nhìn của cả nam lẫn nữ.
Sắc mặt Phó Thiên Thiên hơi khó coi.
Phó Thiên Thiên lại cau mày.
Trong từ điển của cô, bất kì hành vi lãng phí thời gian nào cũng là điều đáng xấu hổ.
Nếu bà nội đã không sao, em nên về quân...
Không đợi cô nói hết câu, Bùi Diệp đã mở cửa xe bước xuống rồi đi vòng qua bên cô, đưa tay cho cô.
Vừa nhìn thấy chiếc mặt nạ trên tay cô bé, Bùi Diệp hơi dao động.
Anh chị ơi, mẹ em bán mặt nạ đẹp lắm đấy ạ.
Cô bé chỉ về hướng cách đó không xa:
Quẩy hàng của mẹ em ở đằng kia.
Không cần đâu.
Bùi Diệp liếc nhìn cô bé:
Số tiền còn lại, chị mua cho em gái nhỏ kia ít sách vở.
Cảm ơn cậu, nhưng tôi vẫn nên trả lại cho cậu thì hơn, cậu chờ tôi một lát.
lại đeo một chiếc mặt nạ hình thù dữ tợn. Giống như cô gái bên cạnh, chiếc mặt nạ anh đeo cũng chỉ che khuất nửa trên khuôn mặt. So với mặt nạ của cô gái thì mặt nạ của chàng trai trông hơi đáng sợ. Hai người đứng
bên nhau liền khiến người ta nghĩ tới người đẹp và quái vật, hơn nữa còn là con quái vật vô cùng nguy hiểm, có thể sẽ đả thương người khác bất cứ lúc nào.
Phó Thiên Thiên:
Đi khám rồi?
Ừ.
Anh liếc nhìn công viên giải trí:
Lúc nãy anh thấy em cứ nhìn về phía khu vui chơi, bây giờ bà nội đã không sao, chiều nay vừa hay em lại xin nghỉ, chi bằng anh với em vào đó chơi nhé?
Bùi Diệp dẫn Phó Thiên Thiên đi dạo khắp nơi trong khu vui chơi.
Trong khu vui chơi có rất nhiều trò giải trí, hai người họ đương nhiên không thể cứ đi dạo mãi. Thấy có trò chơi kiểu thi đấu, anh liền dẫn cô đến chơi.
Phó Thiên Thiên là kiểu người trò gì cũng chơi rất nghiêm túc. Hơn nữa, cô có thể thành thạo và hiểu rõ rất nhanh.
Ví dụ như bây giờ.
Bây giờ võ nghệ của em đã cao hơn rất nhiều người, không tập luyện nửa ngày cũng đâu có sao. Em mới trở về đội đột kích Hắc Ưng, bên đó cũng không phải là không có em thì không được, thỉnh thoảng lén đi chơi
nửa ngày không được à?
Anh lại hất cằm về hướng khu vui chơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.