Chương 662: Đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng sao?


Nhờ bóng đêm và ánh đèn lờ mờ, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của đối phương.

Tuy nhiên, cô chỉ có thể thoát khỏi vòng vâ8y ở bên trong nhà máy. Phạm vi của nơi này quá rộng, cô đã sử dụng giác quan thứ sáu quá nhiều khi ở khách sạn kia, nếu lúc này lại 3sử dụng tiếp, tinh thần của cô sẽ kiệt
Điều khiến cô ta càng giận hơn là Phó Thiên Thiên lại có thể dửng dưng với việc Chung Bình Quân bị bắt. Hắn thích cô như vậy, suýt nữa mất mạng vì cô nhưng cô lại thờ ơ như không.

Ha, tôi bảo hắn đến tổ chức Hắc Long để chịu chết sao?

Ngay sau đó, có hai ô tô tiến gần về phía họ. Phó Thiên Thiên quay người lại, chĩa súng ra đằng sau.
Cùng với hai tiếng súng, hai chiếc ô tô phía sau đều bị bắn trúng bình xăng và nổ tung. Trong bóng tối, hai chiếc xe bốc cháy ngùn ngụt.
mắc bẫy cô sao?


Cô Phó, tuy tôi không biết tại sao cô lại căm hận tôi đến vậy, nhưng cô thậm chí còn không cho tôi cơ hội để giải thích.

Tổ chức Hắc Long? Phó Thiên Thiên nhíu mày. Cô đã từng nghe nói về tổ chức này, đó là một tập đoàn tội phạm quốc tế.

Anh ta bị bắt thì liên quan gì đến tôi?
Cô lạnh lùng hỏi.
Sau khi được kéo lên, cô và Ngưng Sương tách ra trượt xuống bên kia bức tường bằng sợi dây phía bên đó.
Ngưng Sương cẩn thận nhìn khắp bốn phía, sau đó đi đến chiếc mô tô bên đường, vừa ngồi lên xe vừa ném mũ bảo hiểm cho Phó Thiên Thiên:
Mau lên, lát nữa bọn chúng sẽ đuổi kịp đấy.


Đúng vậy!


Cô muốn trả thù tôi cũng được thôi, nhưng không phải bây giờ.

Ngưng Sương kinh ngạc khi nhìn hành động của Phó Thiên Thiên qua kính chiếu hậu.
Tiếp theo, cô ta thấy khẩu súng trên tay cô đang nhắm thẳng vào thái dương mình.
Trái tim Ngưng Sương đột nhiên bị bóp nghẹt.
Thảo nào Phó Thiên Thiên vẫn luôn muốn giết cô ta mỗi khi chạm mặt. Nhưng rõ ràng là cô ta không nhìn thấy Phó Thiên Thiên trong số các thành viên của đội đột kích Hắc Ưng khi đó,
Cô nhận lấy mũ bảo hiểm, đội lên đầu rồi ngồi phía sau cô ta.
Cô ta nhanh chóng nổ máy chạy khỏi đó. Có kẻ nghe thấy tiếng động cơ xe máy liền phát hiện ra, lập tức nổ súng về phía họ.
Ngưng Sương thật sự không thể tin được những gì cô nói.

Cô... cô đúng là vô tình.
Cô ta hít một hơi thật sâu:
Theo tôi biết, các cô đang tìm một điệp viên của nước S tên là ngài X, đúng không?

mặt cao hơn 10 mét, không dễ để nhảy qua.
Cô dứt khoát kéo mặt dây chuyền đ5ang đeo trên cổ xuống, biến nó thành khẩu súng lục, định bắn thủng một lỗ trên tường để thoát thân.
quệ, e là vừa chạy ra sẽ bị bắt ngay.
Lúc đi vào đây, cô đã cố ý quan sát xun9g quanh và biết được vị trí phòng vệ yếu nhất của nơi này. Cô cấp tốc chạy về hướng đó. Nhưng khi chạy đến bức tường và định nhảy ra6 ngoài, cô lại phát hiện bức tường trước
Ngưng Sương cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô muốn trả thù tôi sao?
Phó Thiên Thiên cười mỉa:
Cô bảo tôi đi cứu anh ta thì tôi phải đi sao? Cô nghĩ tôi là ai? Huống hồ, Chung Bình Quân là tội phạm nghiêm trọng đang bị quân đội và cảnh sát nước tôi truy nã. Nếu anh ta chết trong tay
tổ chức Hắc Long, vừa hay có thể xóa tên khỏi lệnh truy nã.

Phó Thiên Thiên cười nhạt:
Một năm trước, tại địa điểm thi hành nhiệm vụ của đội đột kích Hắc Ưng, cô đã tham gia vào nhiệm vụ tập kích lần đó. Mà tôi vừa khéo lại là người sống sót trong vụ tập kích đó của bọn cô.
Cô nói xem... rốt cuộc cô có đáng chết hay không?


Đột nhiên cô nhắc đến hắn làm gì?


Anh ấy hiện đang bị tổ chức Hắc Long bắt giữ.

Cô ta thầm giật thót nhưng vẫn cắn răng, giả vờ bình tĩnh nói:
Phó Thiên Thiên, đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng à?


Ân nhân cứu mạng?
Phó Thiên Thiên cười lạnh:
Cô nên biết rằng, với khả năng của tôi, muốn thoát khỏi tay bọn chúng là việc rất dễ dàng. Cô cố tình chờ ở đây để làm ân nhân cứu mạng của tôi, cô tưởng là tôi sẽ
Phó Thiên Thiên cười khẩy:
Cô cho rằng cô có quyền lựa chọn sao? Khi giết những đồng đội của tôi, cô có cho họ lựa chọn không?


Cô còn nhớ Chung Bình Quân chứ?

Nghe thấy vậy, Ngưng Sương có phần mất kiểm soát.

Tất nhiên là có liên quan đến cô, liên quan nhiều là đằng khác. Nếu không phải vì cô, anh ấy đã không bị người của tổ chức Hắc Long bắt đi.
Cô ta tức giận chỉ trích.
Tại sao hắn lại đột nhập vào căn cứ của tổ chức Hắc Long vì cô?
Thấy cô không phản bác, cô ta nói thẳng:
Vì cô mà anh ấy mới bị bắt, cho nên cô phải chịu trách nhiệm về việc này, phải cứu anh ấy ra khỏi đó.

Cô hơi nheo mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nắm lấy sợi dây, để cô ta kéo mình lên.
Cô muốn xem thử, người phụ nữ không sợ chết này đến đây tìm cô với mục đích gì.

Cô!
Ngưng Sương bực bội:
Nếu không phải anh ấy nghe nói cô có thể ở trong căn cứ của tổ chức đó nên xông vào, thì sao có thể bị bắt?

Phó Thiên Thiên hơi ngạc nhiên.
Mặc dù việc này sẽ thu hút những kẻ đuổi theo khác và có khả năng sẽ dẫn đến thương vong không đáng có, nhưng để trốn thoát, cô không quan tâm được nhiều như vậy.
Song cô còn chưa nổ súng thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ trên tường:
Ở đây, mau túm lấy sợi đây đi!

Phó Thiên Thiên ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt bất ngờ xuất hiện trên nóc tường. Đó là Ngưng Sương.
Cô ta lập tức thả một sợi dây an toàn xuống.
Câu này của cô ta rốt cuộc cũng khiến Phó Thiên Thiên thoáng dao động.


Ý cô là gì?



Nếu cô nhận lời giúp tôi cứu Chung Bình Quân ra, tôi sẽ nói cho cô biết địa chỉ chỗ ở của ngài X đó. Cô cũng đỡ phải đi tìm hắn.
Cô ta lại đưa ra yêu cầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.