Chương 671: Trêu ghẹo vợ anh ngay trước mặt anh


Cô thay sang bộ quần áo lúc chiến đấu, liếc nhìn Bùi Diệp trước khi đi ra ngoài. Chợt, cô quay trở lại bên giường rồi khom người hôn lên môi anh, 8sau đó ra khỏi phòng.

Khi cửa phòng đóng lại, Bùi Diệp đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bằng á3nh mắt nóng rực.
Khi ăn gần xong, Chung Bình Quân đột nhiên nói:
Sau bữa sáng, tôi và Ngưng Sương sẽ đi ngay.

Phó Thiên Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Hai người đi luôn sao?

Hôm qua hắn vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ toàn thân vẫn còn đang quấn băng mà đã muốn rời khỏi đây, hắn chán sống sao?
Có điều, khi cô xuất hiện, bọn họ lập tức thu ánh mắt thù địch lại.
Bên cạnh Bùi Diệp vừa khéo có một chỗ trống, Phó Thiên Thiên thoáng nhìn anh rồi đi thẳng đến, ngồi xuống cạnh anh.
Bùi Diệp liền liếc nhìn Chung Bình Quân với ánh mắt đắc ý, nhưng hắn không buồn nhìn lại anh.
Bầu không khí trên bàn ăn có phần kỳ lạ.
Tất nhiên là Phó Thiên Thiên không hề biết nụ hôn đó của cô đã mang lại cho anh kết quả gì.
Những người ra ngoài tập thể dục buổi sáng còn có Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt.
Chung Bình Quân trêu ghẹo vợ anh ngay trước mặt anh, hắn coi anh chết rồi chắc?
Anh sầm mặt nhìn Phó Thiên Thiên.
Không chỉ Chung Bình Quân và Bùi Diệp, những người khác cũng nhìn cô. Hầu hết đều là những ánh mắt hóng chuyện, chỉ có Ngưng Sương là nắm chặt hai tay thành nắm đấm dưới gầm bàn, nhìn cô với vẻ hồi hộp.
Phó Thiên Thiên thờ ơ nói:
Chuyện sống chết của anh thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải lưu luyến anh?


Cô Phó, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô không nỡ xa tôi, phải không?
Hắn chớp chớp mắt, trêu ghẹo cô.
Bùi Diệp:
...


Cô Phó, cô không thể nói dối tôi là cô không nỡ để dỗ tôi sao?

Ngưng Sương ngồi bên cạnh hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, buông nắm tay ra.
Chung Bình Quân không buồn nhìn anh mà nhìn thẳng vào Phó Thiên Thiên:
Tôi không hỏi anh, tôi đang hỏi cô Phó.


Ồ, hình như anh Chung đã quên mất một điều, Thiên Thiên là vợ tôi, anh không nên gọi cô ấy là cô Phó nữa mà nên gọi là chị Bùi.

Bùi Diệp cười.
Câu trả lời của cô gần như chưa bao giờ khiến anh thất vọng. Nhìn vẻ mặt tẽn tò của Chung Bình Quân, anh cảm thấy rất hả hê.
Hắn mỉm cười xấu xa, nhìn cô và nói:
Cô Phó nói vậy là không nỡ xa tôi hả? Nếu cô lưu luyến tôi thì tôi sẽ lại đây thêm vài ngày nữa.

Bùi Diệp lạnh lùng liếc xéo hắn:
Anh yên tâm, ở đây không có ai lưu luyến anh đâu.

Ánh mắt của Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt luôn mang theo vẻ thù địch khi nhìn Ngưng Sương và Chung Bình Quân. Trong lúc ăn cơm, Tăng Nguyệt Nguyệt còn cố tình giành đồ ăn mà Chung Bình Quân định
gắp. Hắn im lặng mặc kệ cô, cô cảm thấy nhàm chán nên thôi, không giành đồ ăn với hắn nữa.
Anh để cô đi thì lại tự làm khổ mình. Anh phải đi tắm nước lạnh để
dập lửa
.
Không ngờ cô chỉ hôn anh một cái mà cơ thể anh lại có phản ứng mạnh như vậy, còn mạnh hơn cả
dùng thuốc
.
Câu trả lời đúng như dự đoán.
Chung Bình Quân ôm ngực, tỏ vẻ đau khổ, buồn bã.
Phó Thiên Thiên vừa mới hôn trộm anh.
Khi cô đứng bên giường và chăm chú nhìn anh, anh đã cảm thấy cô có thể sẽ 9làm gì đó với anh, tim anh dường như vọt lên tận cổ họng.
Còn cô, tuy không thể hiện nhiều tình cảm với anh ta, nhưng vẫn luôn yêu anh ta theo cách của riêng mình.
Thật đáng tiếc, hắn không phải là người may mắn được cô thích.
Ngưng Sương vẫn đi tập tễnh nhưng đã không còn đáng ngại. Vết thương của Chung Bình Quân không tổn thương đến xương cốt, chỉ là vết thương ngoài da. Hắn đã có thể tự đi lại mà không cần người khác đỡ.
Trước khi nhóm người Phó Thiên Thiên đến, Bùi Diệp và Chung Bình Quân đã
đọ mắt
không biết bao nhiêu lần.
Tất nhiên, hắn sẽ không chuốc lấy xấu hổ từ cô nữa. Vì hắn biết trong lòng cô hoàn toàn không có hắn, chưa bao giờ có. Trong mắt cô chỉ có Bùi Diệp. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra điều này cho nên Bùi
Diệp mới luôn nổi nóng, nhảy lên nhảy xuống vì cô.
May mà Phó Thiên Thiên trả lời như vậy, nếu không cô ta sợ rằng mình sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.
Phó Thiên Thiên đáp một cách hết sức ngay thẳng:
Tôi là quân nhân, từ trước đến giờ không nói dối.

Lúc cô hồn anh, cơ thể anh liền có phản ứng.
Nhưng bởi vì cô còn phải r6a ngoài tập luyện, không thể
lặn giường
cùng anh lúc này, vậy nên anh đờ người, kìm nén mong muốn kéo cô xuống giường, trơ mắt nhìn cô rời đi. 5
Sau khi kết thúc bài tập, họ cùng đi đến nhà ăn để ăn sáng.
Nhóm người Bùi Diệp đã đến nhà ăn trước, còn có cả Chung Bình Quân và Ngưng Sương.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.