Chương 676: Bùi diệp thật sự là một kẻ điên



Thế nào, Bùi Diệp, anh không định cầu xin tôi sao?
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Diệp vẫn bình tĩnh như thường8.

Anh khẽ nhếch mép.
Ngặt nỗi, nếu bây giờ bỏ cuộc giữa chừng thì ông ta sẽ không còn gì nữa.
Làm sao đây? Rốt cuộc ông ta nên làm sao đây?

Không cần, tôi cũng có vệ sĩ, bọn họ có thể đưa tôi đến đó. Việc ký kết hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Bùi thị lần này, tôi rất vui. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.

Ông giơ một tay ra, Bùi Diệp liền bắt tay ông và nói:
Hợp tác vui vẻ.

Anh ta quả là một kẻ điên.
Bùi Diệp mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm bật lửa của Jones:
Chẳng phải ông muốn châm sao? Ông châm đi! Có điều, tôi thấy tay ông cứ run rẩy, hình như bật lửa sắp rơi xuống đất đến nơi rồi. Có cần tối
Da đầu Jones tê dại. Ngay lúc anh đứng dậy, một áp lực mạnh mẽ xộc thẳng về phía ông ta, tim ông ta dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.

Không phải ông định chấm bom sao? Giờ ông có thể châm rồi đấy. Tôi đã sống hơn 20 năm, cũng đã chán ghét thế giới này từ lâu. Trước khi chết, còn có tổng giám đốc của Tập đoàn LK chôn cùng, tôi cầu còn không
Vừa rồi ông ta tưởng rằng mình sẽ bị nổ tan xác.
Mối nguy về quả bom đã được giải trừ, Bùi Diệp lạnh lùng hô to về phía cửa:
Người đâu?


Á, sắp nổ rồi! Quả bom chết tiệt, làm sao hủy được nó đây?

Lúc ông ta nhảy lên, Bùi Diệp đứng trước mặt ông ta đã nhanh tay cắt đứt dây dẫn của quả bom. Phần dây dẫn bắt lửa rơi xuống sàn nhà, biến thành tro tàn.
châm giúp ông không?

Trước khuôn mặt tươi cười của anh, sức chịu đựng của Jones đã đến giới hạn.
Jones ngồi đời dưới đất, vẫn chưa hoàn hồn sau khi suýt làm bom nổ, cứ thế ngơ ngác bị Nghiêm Luật dẫn xuống lầu.
Trong lúc hỗn loạn, ông ta biết mình đã hoàn toàn thất bại trước Bùi Diệp.
Trong lúc Jones do dự, bật lửa trên tay ông ta vừa vặn chạm vào dây dẫn của quả bom, sợi dây lập tức bắt lửa.
Nhìn thấy dây dẫn bắn ra tia lửa, ông ta kinh hãi nhảy dựng lên, đồng thời vứt luôn bật lửa đi.

Bùi Diệp, anh... Tôi nói cho anh biết, anh lập tức lùi lại ngay! Nếu không, tôi sẽ chấm bom thật đấy!
Bàn tay cầm bật lửa của ông ta liên tục run rẩy vì sự áp sát của anh.
Bùi Diệp khốn kiếp này rốt cuộc bị làm sao vậy? Lẽ nào anh ta thật sự không sợ chết?
được ấy chứ.
Anh cười u ám, lại tiến lên hai bước.
Thấy anh mỗi lúc một đến gần, Jones càng cảm thấy căng thẳng hơn.

Ông buộc những quả bom này vào người là muốn khiến tôi phải cầu xin ông sao? Nếu t3ôi không cầu xin ông thì ông sẽ châm ngòi quả bom này,ý ông là như thế hả?
Anh hờ hững hỏi.
Jones hiên ngang hế9ch cằm, nói:
Đúng, ý của tôi là như thế đấy. Bùi Diệp, anh có sợ không? Nếu sợ thì bây giờ quỳ xuống cầu xin tôi đi, có6 lẽ tôi sẽ không châm ngòi quả bom này.

Nghiêm Luật tức thì dẫn theo hai vệ sĩ của nhà họ Bùi bước vào. Khi nhìn thấy quả bom quấn quanh eo Jones,mặt anh ta biến sắc.

Cậu chủ, là tôi tắc trách.

Anh ta vậy mà lại để Jones mang theo bom vào phòng riêng. Phần dây dẫn đã cháy hết nằm trên sàn và chiếc bật lửa nằm trong góc đã cho thấy chuyện gì vừa xảy ra trong phòng riêng trước đó.
Bùi Diệp lạnh lùng nói với vẻ mặt u ám:
Dẫn ông ta xuống lầu giao cho cảnh sát. Tôi nghĩ, chắc hẳn cảnh sát biết nên phán quyết tội mang bom đe dọa an ninh xã hội như thế nào.

Lúc thấy anh chỉ còn cách mình hai bước, Jones tưởng chừng như sắp phát điên đến nơi.
Ông ta không muốn chết mà chỉ muốn đe dọa anh đồng ý với điều kiện của ông ta.

Tổng giám đốc Bùi, có lẽ tôi phải đến bệnh viện một chuyến.

Bùi Diệp quan tâm hỏi:
Ông có cẩn tôi cho người đưa ông đi không?

Bấy giờ Jones biết mối nguy đã được xóa bỏ, liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xụi lơ dưới đất.
Thật là quá đáng sợ.
Mắt ông ta lóe lên khi nói câu này.
Ông ta nghĩ, người ở vị trí5 như Bùi Diệp chắc chắn sẽ rất sợ chết. Một người chỉ cần sợ chết thì sẽ đưa ra quyết định có lợi nhất cho bản thân, đương nhiên cũng bao gồm việc bảo vệ tính mạng của bản thân.
Nhưng anh lại chỉ cúi đầu cười khẽ, nụ cười toát ra sự mỉa mai nồng đậm.
Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn ông ta với ánh mắt sâu xa và gằn từng từ:
E là tôi phải khiến ông thất vọng rồi. Tôi sẽ không cầu xin ông đâu.

Jones nhìn anh với vẻ khó tin:
Chẳng lẽ anh không sợ chết? Nếu anh không sợ chết thì tôi sẽ châm quả bom này, anh...

Bùi Diệp thong thả đứng dậy, chậm rãi bước đến chỗ ông ta.
Sau khi Jones bị đưa đi, anh mỉm cười nhìn Sean:
Ngài Sean, qua chuyện vừa rồi, tôi nghĩ hẳn là ông cũng không còn tâm trạng để dùng bữa nữa, đúng không?

Sean để tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim vẫn đang đập dồn dập.
Khi đối mặt với cái chết, con người ta có thể vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của mình.
Ông ta đang hi vọng anh cầu xin ông ta, và luôn sẵn sàng chờ đợi khoảnh khắc này.
Sau cái bắt tay đó, Sean vội vàng dẫn theo người của mình rời khỏi khách sạn, cũng như rời khỏi chốn thị phi này.
Bùi Diệp thật đáng sợ, thủ đoạn đùa giỡn của anh ta càng khiến người khác không ứng phó nổi. Tiếp xúc quá nhiều với anh ta sẽ chỉ bị gài bẫy nhiều hơn mà thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.