Chương 688: Thiên thiên, em nhất định là người do ông trời sai xuống để tra tấn anh


Thật sự thì cô cũng rất muốn ra ngoài đánh Ngô Danh một trận ra trò. Tuy sai lầm của anh ta chỉ là ngòi nổ, dù không có chuyệ8n của anh ta vẫn sẽ có vụ giao hẹn tối nay, nhưng vì chuyện của anh ta mà khiến bọn họ

rơi vào thế bị động ngay từ đ3ầu. Mà khi xuất hiện trở lại, anh ta còn mang vẻ mặt gợi đòn, khiến người ta không đánh không vui.

Nhưng cô là đội t9rưởng của đội đột kích Hắc Ưng, là cấp trên của anh ta, nếu cô trực tiếp ra tay sẽ tổn thất danh dự của cô.

Em vừa mới gọi anh... là gì?
Anh hỏi bằng giọng khàn khàn.

Không phải anh bảo em gọi sao?
Khóe miệng Phó Thiên Thiên cong lên, lại nhẹ giọng gọi lần nữa:
Ông xã.

Tiếng gọi vừa rồi anh còn nghĩ có thể là ảo giác của mình, nhưng bây giờ cô lại gọi như thế lần nữa, giọng còn lớn hơn, vậy thì không phải là ảo giác nữa rồi.
Phó Thiên Thiên:
...

Cô không nói lại được, chỉ có thể phất tay với ông ta:
Được rồi, tôi biết rồi, ông ra ngoài đi.


Vâng, Các chủ.

Nói xong, Woli liền đi ra. Nhìn thấy Bùi Diệp, ông ta vội chào:
Anh Bùi.

Bùi Diệp gật đầu, bước vào thư phòng, chắp tay sau lưng, đi thẳng đến bên cạnh Phó Thiên Thiên và ngồi xuống, mỉm cười nhìn gương mặt cau có của cô:
Em sao vậy?

Phó Thiên Thiên dằn mạnh laptop lên bàn:
Máy tính quá chậm!


Tại sao?

Cô cười nói:
Nguyệt Nguyệt đã đi trước dò đường, lát nữa sẽ trở về.

Bùi Diệp:
...


Ông xã!

Màu sắc trong mắt Bùi Diệp dần đậm hơn, bên trong có hai đốm lửa bập bùng.
Khi Phó Thiên Thiên gọi anh là ông xã, cơ thể anh liền có phản ứng tự nhiên không thể kiểm soát.

Sao vậy... anh không nhịn được à?
Cô hỏi sâu xa.
Câu hỏi đó như làm nổ tung lý trí của Bùi Diệp, môi anh gần như chạm vào môi cô:
Thiên Thiên, em nói xem?


Bây giờ thiên thời địa lợi đều không thích hợp, vậy nên...
Cô nhếch môi:
Anh vẫn nên... nhịn thì hơn.

Anh lộ vẻ mặt tủi thân, tiện thể dụ dỗ cô:
Nhưng mà Thiên Thiên à, nhịn quá lâu và quá nhiều lần, sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm sau này đấy.

Cô chống cằm, ra chiều như đang suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng rút ra kết luận:
Tối nay... không thích hợp.

Anh liền xịmặt.
Khi thấy6 Bùi Diệp và Tăng Nguyệt Nguyệt trở về cùng với Ngô Danh bị đánh tơi bời, cô cảm thấy rất vui.
Mặc dù bị đánh thê th5ảm nhưng trên người anh ta lại không bị thương nhiều. Không phải hai người kia nương tay với anh ta, mà là hai ngày nữa Phó Thiên Thiên còn phải đi chấp hành nhiệm vụ, nếu đánh anh ta gãy
xương thì anh ta sẽ không thể ra chiến trường. Nhưng họ lại rất thẳng tay với mặt anh ta.
Ngô Danh sờ gương mặt sắp biến thành gấu chó của mình, hoàn toàn không nói nên lời vì quá đau.
Anh ta ai oán nhìn Phó Thiên Thiên, trong mắt đầy sự lên án nhưng cô lại làm như không thấy.
Tối muộn, Phó Thiên Thiên bắt đầu đi điều tra địa hình của quân khu Kim Thủy và vị trí kho quân dụng. Sau bữa cơm tối, cô đến thư phòng của Thông U Các.
Cô mở máy tính, muốn xâm nhập vào hệ thống mạng của quân khu Phiến Thành, nhưng tốc độ của máy tính quá chậm, mới ấn vài cái đã muốn sập. Cô bực mình, cho người đi gọi Woli tới.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, Woli vội hỏi:
Các chủ, cô làm sao vậy?


Sao máy tính của ông chậm thể? Ông có máy tính riêng nào nhanh hơn không?

Bùi Diệp lấy từ sau lưng ra một chiếc laptop như thể làm ảo thuật,
Nhìn chiếc laptop trên tay anh, mắt cô sáng rỡ, định nhận lấy, nhưng anh đột nhiên rụt tay về.
Cô nhíu mày:
Không phải cho em sao?

Đốm lửa trong mắt anh càng cháy mạnh hơn, mỉm cười đưa laptop cho cô.
Lúc cô nhận lấy, cơ thể anh cũng đột ngột tiến đến gần cô, đè cô xuống sofa theo quán tính, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau.
Phó Thiên Thiên không né tránh anh mà nhìn thẳng vào mặt anh. Khi cảm giác được cơ thể anh có phản ứng, cô khẽ nhướng mày.
Anh mỉm cười nhìn cô:
Cho thì sẽ cho, nhưng... em gọi anh là ông xã đi, anh sẽ cho em.

Cô trừng mắt nhìn anh.
Lúc anh cho rằng hai người họ sẽ phải giằng co nhau một hồi mới được nghe câu trả lời mình muốn, thì ai ngờ một giây sau đã nghe cô lên tiếng.
Ông ta ho nhẹ một tiếng:
À, không ạ. Tốc độ của máy tính ở phân đà bên này của chúng ta đều như vậy.

Phó Thiên Thiên nhíu mày:
Máy tính này ít nhất đã được lắp từ năm, sáu năm trước đúng không? Sao đến bây giờ vẫn chưa đổi cái mới?

Woli lộ vẻ mặt lúng túng:
Cái này... Kinh phí trong Các đã thiếu thốn từ ba năm trước. Vì vậy đồ đạc ở đây có thể bớt cái nào thì bớt cái đó. Máy tính có thể dùng được là được rồi.

Vốn dĩ anh đang tràn đầy nhiệt huyết, cô lại giội một gáo nước lạnh lên đầu anh khiến nhiệt huyết của anh từ từ nguội đi, toàn thân cũng như quả bóng bị đâm thủng, xụi lơ trên người cô.


Thiên Thiên, em nhất định là người do ông trời sai xuống để tra tấn anh.
Tuy giọng anh rất cam chịu nhưng vẫn chứa đựng sự cưng chiều nồng nàn.

Dù có bị có hành hạ bao nhiêu lần, anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Hết cách rồi, vợ anh mà, có thể làm gì được đây? Chỉ có thể cưng chiều chứ sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.