Chương 712: Muốn ôm sao?


Anh gần như rít qua kẽ răng:
Ha ha, thật hả? Chẳng hay những người xem phim cùng em là nam hay nữ vậy?


Cô thản nhiên đáp:
Tất nh8iên là nam rồi.

Bùi Diệp:
...

Hành động đột ngột của cậu khiến bàn tay của anh định choàng qua vai Phó Thiên Thiên bất giác rụt lại.
nhưng nếu em nhìn kỹ sẽ thấy đó là tay giả làm bằng silicon, không phải tay thật, còn con dao được làm bằng nhựa. Họ chỉ đang diễn mà thôi.

Cậu bé chớp chớp mắt nhìn anh:
Thật ạ?


Quân nhân không nên nói dối. Tuy nhiên, hiện tại không ở trong nước, cũng không ở trong quân đội, không cần chịu xử phạt theo quy định của quân đội. Có thể miễn tội chết, nhưng khó tha cho tôi sống, em nhất
định phải bị trừng phạt.

Cảm nhận được hơi thở của anh gần trong gang tấc, ánh mắt cô cũng trở nên nóng rực, nhìn chằm chằm vào mắt anh:
Ồ, trừng phạt à? Trừng phạt thế nào?

Môi anh lập tức dán vào môi cô, sau đó hơi tách ra và nói:
Chính là thế này.

Không biết đạo diễn của bộ phim là ai, anh thật sự muốn sai người đi dạy cho hắn một bài học.
Nỗi lòng đạo diễn: Tôi đã trêu ai, chọc ai chứ? Phim của tôi quay đẹp mắt cũng không được sao?
Kết thúc nụ hôn, hai người đều thở hổn hển, ánh mắt nhìn nhau mang theo nhiệt độ liên tục tăng lên.
Đúng lúc này, bộ phim đến hồi cao trào. Phó Thiên Thiên liếc nhìn màn hình chiếu phim, vừa hay lại bắt gặp cảnh tượng vô cùng gay cấn. Cô theo bản năng liền tập trung vào bộ phim.

Nếu đã không phải là Thị trưởng Tần, thì là9 ai?

Phó Thiên Thiên nhếch miệng, đáp:
Xem phim trong quân đội, đương nhiên phần lớn đều là ở trên sân huấn luyện rồi. Mọi người6 cùng xem phim tài liệu, đông như vậy, làm sao em nhớ được hết tên tất cả bọn họ?

Đúng lúc này, cậu bé ngồi bên cạnh anh đột nhiên liếc nhìn màn hình chiếu phim thì thấy cảnh tượng đầy máu me, lại thêm có tiếng thổn thức vang lên trong rạp. Cậu bé giật mình, kêu
Ối
một tiếng hơi lớn rồi tủm
lấy cánh tay anh:
Sợ quá!
Đồng thời cũng vùi mặt vào tay áo anh.
Dứt lời, anh tiếp tục nụ hôn vừa rồi, đồng thời đưa tay ra sau đầu cô, đỡ lấy gáy cô để nụ hôn thêm sâu.
Hai người họ ngồi trong góc, những người khác đang chăm chú xem phim nên không chú ý đến chỗ của họ. Còn con kỳ đà nhỏ kia vẫn chỉ mải mê ăn bắp rang của mình, hoàn toàn không để ý đến họ. Cậu bé đang
Bùi Diệp:
Ha ha, thật sao? Trong số họ có bao gồm Thị trưởng Tổn không?
.
Cô trừng mắt nhìn anh với vẻ k3ỳ lạ:
Thị trưởng Tần bận trăm công nghìn việc, sao có thể đi xem phim cùng em được?

Nhưng không sao cả, nụ hôn vừa rồi coi như đã là sự an ủi dành cho anh.
Anh vuốt nhẹ cánh môi, lại đưa tay định ôm lấy vai cô.
Hóa ra cô cùng các đồng đội xem phim tài liệu. Anh còn tưởng rằng cô đi đến rạp xem phim cùng ai đó làm anh giật thót, suýt nữa thì định băm vằm kẻ đi xem phim cùng cô ra thành trăm mảnh.
Anh nhìn cô với ánh mắt đắc ý. Sau đó, nét mặt anh đột nhiên cứng đờ.
Bùi Diệp:
...

Rõ ràng là bầu không khí vừa rồi rất tốt. Bộ phim này quay đẹp mắt như thể làm gì? Ngay cả một người không hay xem phim như cô cũng bị cuốn hút.
Phó Thiên Thiên lại dán mắt vào màn hình. Bầu không khí tốt đẹp đã bị phá hỏng. Lúc này Bùi Diệp cũng không tiện ép cô quay mặt lại. Anh có linh cảm rằng nếu anh làm vậy, cô chắc chắn sẽ tẩn chết anh. Nghĩ đến
đây, anh khẽ rùng mình.
Vừa rồi... cô cố ý chọc anh ghen sao?
Bùi Diệp nheo mắt đầy nguy hiểm, sán lại gần cô và mỉm cười nói:
Thiên Thiên yêu quý, em vừa cảm thấy rất hả hê đúng không?

Dù sợ hãi nhưng tay kia của cậu vẫn cầm chắc hộp bắp rang.
Thấy cậu bé cứ ôm chặt lấy cánh tay mình, anh đành phải kiên nhẫn giải thích cho cậu:
Cảnh trên phim không phải là thật đâu. Máu mà em nhìn thấy đều là tương cà đấy. Tuy bàn tay kia giống như bị chặt đứt,
Bùi Diệp:
...

Nghe xong, anh mới thấy5 yên tâm.

Thiên Thiên, em nói như vậy là vì cảm thấy mắt anh kém sao?


À, đèn trong rạp tối thế này, nhất thời không nhìn rõ cũng là điều có thể thông cảm mà.

Cô vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh:
Em đã hả hê sao? Có phải là do ánh đèn trong rạp quá mờ nên anh nhìn nhầm không?

Anh nghiêng người ghé sát vào cô, phả hơi thở nguy hiểm vào mặt cô khiến cô rụt người lại phía sau. Có điều, cô càng rụt người lại, anh càng rướn người tới để giữ nguyên khoảng cách giữa họ.

Tất nhiên rồi.

Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy mình vậy mà lại nhào vào lòng Bùi Diệp, cậu liền đỏ mặt, vô thức buông tay áo của anh ra.
nghĩ thầm: Bắp rang ngon quá, hộp bắp này to thật đấy, cậu có thể ăn bét nhè, và nhất định phải ăn xong trước khi ra khỏi rạp. Nếu không, sau khi ra khỏi rạp, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không cho cậu ăn nữa.
Khi bộ phim chiếu được hơn một nửa, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp mới buông nhau ra.

Ha ha, Thiên Thiên của anh ơi, em đừng quên chồng em là hồ ly tu luyện ngàn năm. Em cho rằng chút thủ đoạn đó của em có thể lừa được anh sao?
Bùi Diệp tiếp tục sán lại gần cô.

Em lừa anh cái gì?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.