Chương 717: Đau lòng


Bùi Diệp cười nhẹ:
Tôi đắc tội còn ít người sao? Gió đến thì cản, nước đến thì chặn. Tôi chưa bao giờ sợ ai. Nếu đã có người8 muốn dùng chiêu trò sau lưng tôi, thì trước tiên phải xem hắn có bản lĩnh đó không đã.


Trang Danh Sĩ suýt nữa đã q3uên mất rằng Bùi Diệp hoàn toàn không phải là người bình thường. Từ trước đến giờ, những người hay những công ty đụng phải a9nh đều không có kết cục tốt đẹp.

Bây giờ anh ta lại thấy lo cho Tập đoàn Tân Duệ kia.
Cậu bé gật đầu như ông cụ non:
Cô giáo của chúng cháu nói rằng chỉ cần biết sai và biết sửa lỗi thì không còn gì bằng.


Chú nhất định sẽ sửa, cháu cứ yên tâm!

Anh ta liên tục vấp phải khó khăn ở chỗ Ngang Mạt, vì thế khó tránh khỏi bị tổn thương lòng tự trọng.
Không lâu nữa, Bùi Diệ6p sẽ lại có thêm một chiến lợi phẩm.
Trang Danh Sĩ rùng mình:
Tốt nhất là cậu hãy nhắc nhở tôi, về sau đừng tùy tiệ5n trêu vào cậu.

Bùi Diệp liếc xéo anh ta:
Tốt hơn hết là cậu tự nhắc nhở bản thân đi.

Đáng tiếc, anh ta vừa dứt lời, cậu bé đã trừng mắt nhìn anh với vẻ ghét bỏ:
Chú à, cháu là con trai chứ không phải con gái. Cháu không thích mấy thứ ẻo lả đó đâu.

Lo lắ? Thích hoa là ẻo lả sao?
Trang Danh Sĩ:
...

quá, chú để con ngồi lên vai chú là có thể với tới rồi. Con có muốn hái hoa không?

Ánh mắt anh ta đầy mong đợi.
Chỉ cần cậu đồng ý là anh ta có thể bể cậu con trai đáng yêu này của mình.
Anh ta tự dưng phải xem người ta khoe tình cảm, rất tức giận nhưng lại không thể tức giận.
Bùi Diệp quả là chuyên gia chọc giận người khác. Kể từ khi anh và Phó Thiên Thiên nên đôi, anh luôn thể hiện tình cảm với cô trước mặt bọn họ. Bây giờ, Đường Kinh Hành hầu như không dám liên lạc với anh, vì sợ bị
người nhà lấy anh ra làm tấm gương để giục anh ta cưới vợ.
Chỉ cần dỗ được cậu bé thì tương đương với việc dỗ được phân nửa Ngang Bách Hủy.
Vừa thấy Trang Danh Sĩ đi tới, Ngang Mạt liền vô thức di chuyển sang bên kia của Phó Thiên Thiên, lúng túng nhìn anh ta:
À, chú ơi, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, cháu vẫn chưa đói.

Trang Danh Sĩ:
...

Khi họ đi ngang qua một công viên giải trí, cậu bé nhìn vào trong công viên với ánh mắt cực kỳ khao khát. Trang Danh Sĩ cảm nhận được ánh mắt đó, ngay lập tức mua vé vào cửa.
Khi họ tới cổng soát vé, bảo vệ thấy anh ta chỉ cầm hai vé bèn ngăn lại:
Không được, hai vé thì chỉ hai người được vào thôi.

Bùi Diệp nhìn Trang Danh Sĩ:
Cậu chỉ mua hai vé thôi à?

Đột nhiên nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Trang Danh Sĩ khẽ nhếch khóe miệng.
Có lẽ trong tương lai gần, anh ta cũng có thể thoát khỏi cảnh bị Bùi Diệp khoe tình cảm với Phó Thiên Thiên. Còn chưa biết là ai sẽ khoe ai đâu.
Nghĩ đến đây, anh ta chậm rãi đi tới trước mặt Ngang Mạt, nhẹ giọng hỏi:
Mạt Mạt, con có đói không, có muốn ăn gì không? Quanh đây có rất nhiều đồ ăn vặt, con có muốn ăn không?


Con trai tôi muốn vào công viên, tôi chỉ mua vé của hai ba con tôi, có vấn đề gì không?

Bùi Diệp khịt mũi rồi giật luôn hai vé trên tay anh ta, sau đó nắm tay Phó Thiên Thiên đi vào trong công viên.
Trang Danh Sĩ trơ mắt, chỉ có thể tức giận mắng.
Cậu bé đang nói anh ta thiếu văn minh sao?
Hai câu dạy bảo của Ngang Mật khiến anh ta cảm thấy như bị đâm hai nhát dao vào tim.
Có điều, sau đó anh ta lại cảm thấy vui mừng.
Anh ta có phần không phục:
Lúc nào cũng là dáng vẻ toàn năng này, chẳng lẽ đời này cậu chưa bị đánh bại bao giờ sao?

Ánh mắt anh liền dịu đi, nhìn về phía Phó Thiên Thiên cách đó không xa:
Tất nhiên là có chứ.

Trang Danh Sĩ nhìn theo ánh mắt anh thì thấy một cô gái xinh đẹp oai hùng.

Huống hồ, mỗi người đều có trách nhiệm bảo vệ cây cối. Hoa nở trên cây là để mọi người ngắm, không thể hái xuống. Hái hoa là một hành vi rất thiếu văn minh. Đây là điều mà cô giáo ở trường mẫu giáo chúng cháu
đã dạy. Không phải chú chưa từng đi mẫu giáo nên mới muốn hái hoa đấy chứ?

Trang Danh Sĩ:
...


Bùi Diệp, cậu quá đáng vừa thôi, đó là vé tôi mua mà!

Câu trả lời của Bùi Diệp là tiếp tục đi thẳng, không quay đầu lại.
Ngang Mạt cuống lên, kéo tay áo của Trang Danh Sĩ:
Chú ơi, cháu cũng muốn đi vào!

Trước ánh mắt để phòng như nhìn bọn bắt cóc của cậu, khóe miệng anh ta giật giật.
Anh ta đẹp trai lịch lãm như thế này, sao lại liên quan đến bọn bắt cóc được?
Vì anh ta chưa từng ở bên cậu lấy một ngày nên cậu đề phòng anh ta cũng là điều bình thường. Anh ta quên đi thất bại vừa rồi, tiếp tục cố gắng nói với cậu:
Mạt Mạt à, hoa trên cây đằng kia rất đẹp, nhưng con thấp
Nhìn xem, con trai của anh ta thật thông minh, biết ăn nói, còn biết giáo dục người lớn. Chắc chắn sẽ càng tài giỏi hơn trong tương lai.
Anh ta liên tỏ vẻ vâng lời.

Là chú sai rồi, chú xin lỗi Mạt Mạt nhé! Lần sau chú sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối không hái hoa nữa!

Anh ta đau lòng khi nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của cậu:
Mạt Mạt ngoan, chú lại đi mua vé ngay đây.


Khi Trang Danh Sĩ đi mua vé, ở cổng ra vào chỉ còn lại một mình Ngang Mạt. Cậu vô thức đi theo sau, đồng thời luôn kéo tay áo của anh ta. Thấy vậy, trái tim anh ta tức thì mềm nhũn. Lúc từ chỗ bán vé trở lại cổng

vào công viên, anh ta đổi thành dắt tay cậu. Ngang Mạt do dự một lúc, cuối cùng vẫn không gạt tay anh ta ra.

Anh ta cảm thấy vô cùng xúc động.

Mặc dù hai chiếc vé anh ta mua lúc trước đã bị Bùi Diệp cướp mất, nhưng anh ta lại được nắm tay con trai mình.

Sau khi hai cha con dắt tay nhau đi vào công viên giải trí, anh ta cười không khép được miệng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.