Chương 726: Bùi diệp vui phơi phới
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1067 chữ
- 2022-02-16 04:52:18
Vì hiệu quả cách âm của khách sạn rất tốt nên hai người gây ra tiếng động lớn cũng không khiến cách vị khách khác chủ ý 8và phản đối. Chỉ có các thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi có thể lực tốt, tại thính mắt tinh
mới nghe thấy độ3ng tĩnh rất nhỏ trong phòng. Sau đó, bọn họ đứng cách xa căn phòng hơn để tránh nghe thấy tiếng gì đó không nên nghe. <9br>
Sáng hôm sau, hai người sóng vai nhau bước ra khỏi phòng khách sạn. Mặc dù trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt 6nhưng nét mặt cả hai vẫn không hề mệt mỏi, nhất là Bùi Diệp. Vẻ mặt anh lúc này có thể miêu tả
Ý cậu là sao? Cậu nói rõ hơn xem nào.
Như cậu nghe thấy đấy.
Anh mỉm cười nói:
Lát nữa tôi và Thiên Thiên định đến một nơi. Sau khi đến đó, chúng tôi định tặng cho bên kia một món quà lớn. Có điều e rằng bên kia sẽ không chịu để yên sau khi nhận
Trang Danh Sĩ gật đầu rồi dứt khoát rút kim truyền nước cắm trên mu bàn tay ra.
Thấy vậy, Ngang Bách Hủy hết hồn.
Tất nhiên là anh không để ý đến điều đó. Điều anh quan tâm là con người của cô. Cho dù không có lớp màng đó, cô vẫn là người phụ nữ hoàn chỉnh của anh, anh vẫn là người đàn ông duy nhất của cô.
Huống hồ, trong họa có phúc, đêm qua cô không đau cho lắm. Hơn nữa, thể lực của cô rất tốt, hai người đều có tinh thần học hỏi, đã khám phá vô số tư thế. Vì vậy đêm qua cả hai đều rất hài lòng.
Tự cậu soi gương thì biết. Vẻ mặt cậu chỉ còn thiếu nước viết mấy chữ đêm qua thằng này đã phá thân thôi.
Anh khẽ nhướng mày.
Vừa nhớ lại đêm qua, cơ thể anh lại nóng bừng, chỉ muốn kéo cô trở lại phòng để
chiến
một trận nữa.
Tuy hôm qua là lần đầu của cô, nhưng lớp màng trinh của cô đã bị rách do bất cẩn trong thời gian huấn luyện quân sự năm ngoái.
Chẳng phải hai người chuẩn bị về nước sao? Muốn đi thì đi mau đi, đừng làm vướng mắt tôi.
Thật ra hôm nay tôi đến để nói với cậu một việc.
Trang Danh Sĩ chẳng buồn nói thêm lời nào với anh, vì nếu nói tiếp thì chắc anh ta lên cơn đau tim mất.
Khi Ngang Bách Hủy và Ngang Mạt trở lại phòng bệnh, Bùi Diệp khoác vai Phó Thiên Thiên đi ra ngoài.
Anh bình tĩnh nhắc anh ta:
Lão Trang, bác sĩ đã nói là bây giờ cậu phải giữ bình tĩnh, không được nóng giận, nếu không vết thương của cậu sẽ rách ra, phải khâu lại đấy. Nếu cậu muốn khâu lại thì cứ việc tức giận.
Trang Danh Sĩ:
...
bằng từ
vui phơ5i phới
.
Nghĩ đến việc bản thân theo đuổi vợ mình đã lâu, lĩnh giấy hôn thủ cũng đã hơn một năm, đến bây giờ mới hoàn thiện cuộc hôn nhân này, cuối cùng Phó Thiên Thiên cũng đã là người phụ nữ của anh.
Anh... anh làm gì thế?
Anh ta nói:
Xuất viện!
Hiểu được ý cô, Bùi Diệp cười nói:
Không cần phải lo về vấn đề này, cậu ta sẽ tự lo liệu được.
Cô gật đầu:
Tốt rồi.
Bùi Diệp gật đầu:
Tốt hơn hết là càng nhanh càng tốt.
Lão nhị, ông nội nhà cậu!
Việc gì?
Trong sáng nay cậu làm thủ tục xuất viện đi.
Anh bình thản nói.
món quà đó, có khả năng sẽ ra tay với những người bên cạnh chúng tôi. Vì vậy tôi cũng chỉ nhắc cậu một chút, nếu cậu không muốn đi...
Trang Danh Sĩ gần như nghiến răng nghiến lợi đáp:
Tôi sẽ xuất viện vào sáng nay!
Cảm giác tức giận mà không thể trút ra quả là khiến anh ta sắp chết ngạt đến nơi.
Phó Thiên Thiên đã nghe xong điện thoại và trở lại phòng bệnh.
Khi họ đến trước cửa phòng của Ngang Mạt, cậu cũng vừa mới ngủ dậy, tinh thần đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Ba người cùng nhau đi ăn cơm, sau đó vào bệnh viện thăm Trang Danh Sĩ.
Sau khi họ đến, Ngang Bách Hủy liền đi hỏi thăm bác sĩ về tình hình vết thương của Trang Danh Sĩ. Là cái đuôi nhỏ của mẹ mình, đương nhiên là Ngang Mạt cũng đi theo.
Phó Thiên Thiên nhận được cuộc gọi từ Thông U Các nên đi ra ngoài phòng bệnh để nghe điện thoại. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Trang Danh Sĩ và Bùi Diệp.
Sao? Bất mãn à? Có bản lĩnh thì cậu cũng thư phá xem?
Trang Danh Sĩ cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.
Thấy cô bước vào, ánh mắt Bùi Diệp liền dịu đi, tràn đầy vẻ cưng chiều:
Em sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Cô gật đầu rồi liếc nhìn Trang Danh Sĩ đang nằm trên giường bệnh.
Tôi vừa mới phẫu thuật hôm qua, làm sao làm thủ tục xuất viện hôm nay được?
Anh ta từ chối:
Hiện giờ tôi chỉ khẽ cử động thôi đã không thoải mái, xuất viện kiểu gì?
Bùi Diệp dửng dưng nói:
Nếu vậy thì cậu cứ tiếp tục ở lại đây đi. Nhưng đến lúc đó mà cậu không xuất viện được thì đừng trách sao tôi không nhắc trước nhé.
Anh ta nằm trên giường bệnh, nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của anh thì không khỏi lấy tay che mặt:
Họ Bùi kia, lúc đắc ý, cậu có thể đừng lởn vởn trước mặt tôi không?
Bùi Diệp sờ lên mặt:
Tôi thể hiện rõ ràng vậy sao?
Trước khi rời đi, anh còn để lại một câu:
Chúng tôi đi đây, cậu cũng nhanh lên.
Thấy hai người họ không chào hỏi gì đã rời khỏi bệnh viện, Ngang Bách Hủy nhìn theo họ với vẻ nghi hoặc:
Vừa rồi em nhìn thấy anh Bùi và đội trưởng Tử Xa rời đi.
Anh ta cũng muốn lắm, nhưng với cơ thể của anh ta bây giờ, chỉ sợ còn chưa phá được thành lũy đã toi mạng trước.
Bùi Diệp đến bệnh viện để chọc tức anh ta đây mà.
Ngang Bách Hủy:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.