Chương 782: Sự an ủi của phó thiên thiên (3)


Bùi Hạo:
...


Qua ánh mắt của Bùi Diệp có thể thấy là anh không nói đùa. Nhưng sao anh ta lại thấy chuyện này giống như một trò đùa vậ8y?

Đảo X là nơi như thế nào? Chính là một nơi nghèo nàn đến nỗi chó ăn đá gà ăn sỏi.
Môi anh ta run run:
Anh... anh à, anh đang đùa với em đúng không?

Bùi Diệp thản nhiên gật đầu:
Tất nhiên là anh đang rất nghiêm túc rồi, sao lại nói đùa chuyện này chứ?

Chính vì không phải nói đùa nên Bùi Hạo mới cảm thấy nó giống như một trò đùa.

Anh, anh nghĩ lại đi mà! Đến lúc đó tổn thất thật sự đều là tiền cả đấy! Anh không xót à?


Anh nghĩ, số tiền đó công ty vẫn có thể gánh được. Nhưng nếu thật sự thua lỗ thì khoản lỗ đó sẽ trừ vào tiền hoa hồng của em.

Bùi Hạo:
...

Trước đó, khi Bùi Diệp nói rằng muốn triể3n khai dự án trên hòn đảo đó, trong lòng anh ta đã cực kỳ khinh bỉ. Nơi đó thì có thể triển khai dự án gì? Sáng nay Bùi Diệp vừa nổi cơn điên,9 tuy Phó Thiên Thiên đã
khiến anh hiền hòa trở lại nhưng ai mà biết liệu anh có lại đột nhiên nổi đóa hay không. Để không chọc giận an6h, anh ta liền thuận nước đầy thuyền, phụ họa theo anh, âm thầm mặc niệm cho người sẽ phụ
trách dự án trên đảo X.
Bùi Hạo:
...

Điều đó không bình thường chút nào hết, được chưa?

Anh...
Anh ta vắt óc tìm cách nhắc nhở Bùi Diệp:
Anh xem, nhà chúng ta ở đây, em lại chưa tìm được một nửa của mình. Anh thì sao? Anh thỉnh thoảng còn có thể lượn phố cùng chị dâu, có em ở công ty
trông nom, hai người có thể đi dạo thoải mái. Nếu em đến đảo phát triển dự án, anh không cảm thấy làm vậy là không biết trọng dụng nhân tài à? Chi bằng anh để người khác đi làm việc này đi!

Bùi Diệp tỏ vẻ rất kiên quyết:
Anh thấy dự án này để em đi là thích hợp nhất.

Thích hợp nhất cái quái gì, muốn đẩy anh ta vào hố lửa thì có.
Bùi Diệp nhìn thoáng qua Bùi Hạo:
Em không phải là nhân viên của công ty à?


Đương nhiên em là nhân viên của công ty rồi.


Nếu em đã là nhân viên của công ty, thì cử em đi chẳng phải là một điều rất bình thường sao?

Anh ta không muốn cũng phải đến đảo X.
Bùi Hạo mếu máo:
Anh, anh chịu cú sốc gì phải không, sao cứ phải đến hòn đảo kia phát triển dự án chứ? Nếu tập đoàn chúng ta đến đó phát triển dự án, e rằng sẽ mất cả chì lẫn chài đấy.


Sự phát triển của công ty phải đa dạng, nhiều mặt. Em rất rành những việc như tìm hiểu phong tục tập quán địa phương, nên chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Bùi Diệp không cho anh ta cơ hội phản bác
nữa.
Bùi Hạo:
...

Đúng là gài bẫy hãm hại người.

Anh, em có thể hỏi anh là bị cái gì đó kích thích phải không? Tại sao lại nhất định muốn phát triển dự án ở đó, còn bắt em...

Bùi Diệp ngẩng đầu lên khỏi xấp tài liệu trước mặt, nhìn lướt qua Bùi Hạo rồi nói:
Thiên Thiên gọi cho anh. Là em gọi điện mách lẻo với cô ấy đúng không?

Bùi Hạo trừng to mắt.
Vậy mà lại vì nguyên nhân này.
Anh ta vội nói hết nước hết cái:
Anh ơi, anh vì chuyện này nên mới cố ý vung tiền ra ngoài sao? Anh à, em gọi cho chị dâu hoàn toàn là vì tốt cho anh, muốn anh thoát khỏi sự buồn bực.

Bùi Diệp cười mỉa:
Nói vậy là anh còn phải cảm ơn em?


Nhưng anh à, nếu em đi rồi, e rằng sau này anh và chị dâu sẽ không đi hưởng tuần trăng mật được đâu.


Đơn giản thôi, khi nào cần em thì anh lại gọi em về.

Lúc nói đến đây, thái độ của Bùi Diệp gần như đã cho Bùi Hạo biết một sự thật.

À, cảm ơn thì em không dám nhận, anh cứ để trong lòng là được. Thế nên.
Anh ta nhìn anh với vẻ lấy lòng:
Anh, anh có thể rút lại mệnh lệnh phát triển dự án trên hòn đảo X không?


Tất nhiên là không rồi. Nếu đã có kế hoạch thì em về nhà chuẩn bị đi.

Bùi Hạo:
...

Bây giờ anh 5ta mới mặc niệm chưa được mười giây thì Bùi Diệp lại bỗng nói với anh ta rằng người mà anh muốn cử đến đó chính là anh ta.
Trò đùa xuyên quốc gia gì thế này? Đây là muốn chôn vùi tài năng của anh ta phải không?
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Diệp, Bùi Hạo vô thức rụt người lại, cổ cũng rụt theo, chỉ muốn vác cái mai rùa trên lưng để có thể giấu mình trong đó.
Từ trước đến nay Bùi Diệp luôn thông minh, một dự án không kiểm tra tiền, lại ở trên hòn đảo cằn cỗi như vậy, dù anh thật sự muốn phát triển dự án ở đó, muốn kiếm lợi nhuận từ đó cũng chẳng đáng kể. Anh ta
không tin người anh trai giỏi giang của mình lại thật sự muốn làm điều này. Có lẽ anh ta đã quá hiểu rõ anh trai mình, hơn nữa anh ta lại còn được chính tay anh dìu dắt bước vào chốn thương trường. Vì thế,
cuối cùng anh ta cũng nhận ra sự khác thường ở đây.
Mẹ kiếp, nói thế nào thì anh ta cũng là người ngậm thìa vàng mà lớn, thế mà lại để anh ta đến hòn đảo chim không ỉa cứt đó?

Anh, nhưng mà, những việc như thế này, anh nên cử nhân viên của công ty đi thì phải?
Bùi Hạo cực lực muốn đẩy chuyện xui xẻo này cho người khác.
Anh ta nhất quyết không đến nơi đó, như vậy chẳng khác nào chôn vùi tài năng của anh ta.
Bụng dạ quá đen tối.

Có còn là anh em ruột không?

Chỉ vì anh ta gọi điện báo cáo với Phó Thiên Thiên mà đã như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.