Chương 815: Thật vinh hạnh khi nhận được lời khen của em! (3)


Bà cụ Bùi và bà Bùi - Ninh Khả Như
lặn
dài hạn, thấy vậy thì đều
trôi
lên.

Bùi lão Phật gia: Chao ôi, cháu dâu của tôi xinh quá! Chuột co8n, sao lại chỉ có một tấm ảnh, cháu đăng thêm vài tấm nữa đi!

Ninh Khả Như Tấm này chụp mờ rồi, Hạo à, không có tẩm rõ hơn à?
Phó Thiên Thiên bèn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cảm thấy nụ cười của anh ta vô cùng hèn mọn. Cô liền quay đầu đi chỗ khác.

Có gì thì nói đi!
Rõ ràng là Bùi Diệp cũng không nể mặt anh ta.
Bùi Hạo mếu máo, giơ điện thoại lên:
Em có một yêu cầu nhỏ, cần... cần anh chị giúp em hoàn thành ạ.

Bùi Hạo khóc không ra nước mắt.

Anh ơi, em là em trai ruột của anh đấy, anh không thể châm chước cho em sao?


Nếu em không phải là em trai ruột của anh thì bây giờ em còn có thể nguyên vẹn đứng trước mặt anh sau khi nói nhiều như vậy sao?

Bọn họ mỉm cười nhìn anh:
Cậu Hai, cậu vào trước đi ạ.

Bùi Hạo:
...

Bùi Diệp ghét nhất là có người quấy rầy lúc anh và Phó Thiên Thiên bên nhau. Có điều hiện giờ anh ta còn có nhiệm vụ nên cuối cùng, anh ta chỉ có thể cắn răng gõ cửa trước ánh mắt của mọi người.

Nếu không phải em cố ý hóng hớt trong giờ làm việc thì liệu em có biết chuyện đó không?

Bùi Hạo:
...

Bùi Diệp:
Nếu em rảnh rỗi như vậy thì việc đi khảo sát đảo X đã có thể đưa vào lịch trình rồi.


Chuyện gì?

Anh ta lí nhí nói ra lí do đến đây của mình:
Là lão Phật gia nhà mình nhìn thấy bức ảnh chụp của anh chị cùng bước vào công ty trong nhóm chat của công ty. Mà bức ảnh đó do nhân viên công ty chụp lại hơi mờ, không nhìn rõ người, nên là.

Không đợi anh ta nói hết câu, Phó Thiên Thiên đã đoán được anh ta định nói gì. Cô lập tức nói nốt phần còn lại của anh ta:
Nên bà mới bảo anh qua đây chụp lại một bức ảnh khác rõ hơn?

Anh ta chẳng buồn nhìn những người đó, cứ thế mở cửa bước vào rồi đóng sầm cửa lại.
Sau khi đối mặt với anh trai mình, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên sợ hãi.

Anh ơi.
Anh ta cất tiếng gọi đây nịnh nọt.
Bùi Diệp thì nói luôn:
Đang giờ làm việc mà lại chụp ảnh? Em đã hoàn thành xong bản dự án mà anh bảo em làm chưa? Hay là em đã đạt chỉ tiêu đề ra rồi?

Mỗi khi anh thốt ra một câu, Bùi Hạo lại càng muốn chui xuống lỗ nẻ.
Anh ta lúng túng nhìn anh:
Anh à, em cũng muốn làm tốt công việc lắm, nhưng lần này không phải em muốn chụp ảnh anh chị, mà là lão Phật gia và Hoàng thái hậu ở nhà muốn xem ảnh, em bị ép buộc.

Vừa nhìn thấy Bùi Hạo, tất cả bọn họ liền dạt sang bên, nhường đường cho anh ta.
Đây là đãi ngộ cực tốt mà anh ta rất ít khi được nhận. Tuy nhiên lúc này anh ta lại không muốn được đãi ngộ như vậy.
Anh ta khẽ họ một tiếng:
Mọi người muốn gặp anh trai tôi à? Sao không vào đi?

Bùi lão Phật gia: Được.
Anh ta cầm điện thoại bước ra khỏi văn phòng rồi đi thang máy lên phòng làm việc của Tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Khi anh ta lên đến nơi, tất cả nhân viên của tầng làm việc cao nhất này đều đang nhìn về phía phòng làm việc của Bùi Diệp mà hóng hớt. Không những thế, còn có vài người đang đứng ở cửa, hình như muốn xin chữ ký của anh vào tài liệu. Nhưng vì e ngại Phó Thiên Thiên cũng có mặt trong phòng nên họ chưa dám gõ cửa.
Bùi lão Phật gia: Chuột con, sao cháu không nói chuyện? Rốt cuộc cháu đã đi chưa?
Nhìn tin nhắn của bà trên điện thoại, Bùi Hạo đành thở dài, chấp nhận số phận.
Bùi Hạo: Bà ơi, bà chờ chút đã ạ, cháu đi ngay đây.
Bùi Hạ3o: Đây là ảnh do nhân viên công ty chụp, không phải con chụp. Lúc con nhìn thấy thì bức ảnh đã là như thế này rồi.
Bùi lão Phật gia: Cháu đế9n phòng làm việc của anh trai chụp lại một bức ảnh khác rồi đăng lên đi, ôi, đã hai tháng bà không được gặp cháu dâu của mình. Cháu đi nhanh đi!
Bùi Hạo:
...

Chuyện gì thế này, anh ta chỉ chia sẻ với họ một bức ảnh, sao bây giờ đột nhiên lại biến thành chân sai vặt rồi?
Trong lúc anh ta đang suy nghĩ, bà cụ Bùi lại thúc giục.

Cậu Hai, sau khi cậu đi vào thì đừng đóng cửa nhé!


Phái, phải, lát nữa cậu đi ra thì chúng tôi có thể đi vào luôn, như vậy sẽ tiện hơn.

Ha, anh ta làm kẻ giơ đầu chịu báng cho bọn họ, thế mà bọn họ còn muốn ăn sẵn
nữa sao? Mơ đi!
Giọng nói không vui của Bùi Diệp vọng ra:
Có chuyện gì?

Bùi Hạo nhanh nhảu đáp:
Anh ơi, em có chuyện quan trọng cần gặp anh.

Vào đi!

Sau khi anh ta bước vào văn phòng, những người đứng ngoài cửa đều háo hức nhìn anh ta và nói.
Bùi Hạo bèn lập tức quay sang phụ họa lời cô:
Đúng vậy, đúng như chị dâu nói đấy. Chị dâu thật không hổ là người thông minh tột bậc, tôi còn chưa nói hết câu mà chị đã đoán được phần còn lại. Chị thật sự quá giỏi, anh trai tôi đúng là có phúc mới có thể cưới được chị.

Phó Thiên Thiên:
...

Vừa rồi cô chỉ cảm thấy vẻ mặt anh ta hơi hèn mọn, bây giờ thì đã cảm thấy vô cùng hèn mọn khiến cô muốn đuổi luôn anh ta ra ngoài.
Bùi Diệp thờ ơ liếc nhìn em trai mình:
Chẳng phải em nói có việc sao? Tài liệu của em đâu?

Bùi Hạo liếc qua Phó Thiên Thiên đang ngồi trên ghế sofa, rồi lại nhìn Bùi Diệp đang ngồi sau máy tính, sau đó cười hì hì nói.

À, anh ơi...

Bùi Hạo cố gắng giãy chết:
Anh ơi, em thật sự phụng lệnh của lão Phật gia và Hoàng thái hậu đến chụp ảnh mà. Nếu không chụp thì em sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, cho nên...



Em không hoàn thành nhiệm vụ thì có liên quan gì đến anh?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.