Chương 832: Khiến tôi hiểu lầm là anh yêu tôi (2)


Cô lạnh lùng liếc nhìn hắn.


Anh nói câu này sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh yêu tôi, dự định cướp tôi ra khỏi nhà giam rồi 8dẫn tồi bỏ trốn đấy.


Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô gái với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trên chiếc giư3ờng trong phòng giam.
Cho dù biết là vậy nhưng hắn vẫn muốn đến đây để nhìn cô một lát. Có lẽ đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Người phụ nữ cứng đầu này!
Hắn lưu luyến nhìn cô rồi rời mắt, sau đó bất lực rời đi.
Phó Thiên Thiên đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra, rồi nghiêng đầu nhìn theo hướng hắn.
Trong đầu cô nghĩ đến những lời nói của hắn vừa nãy.
Hắn thừa nhận là hắn yêu cô, vì thế hắn muốn cướp ngục, dẫn cô bỏ trốn.
Anh mơ hồ cảm thấy nghi ngờ, việc cô bị bắt có lẽ liên quan đến hội nghị thượng đỉnh ngày mai. Có lẽ có người không muốn cô có mặt tại hội nghị vào ngày mai. Anh đoán rằng sự xuất hiện của cô sẽ làm tổn hại đến lợi ích của người nào đó.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, anh bèn lấy điện thoại gọi cho một dãy số.
Trợ lý của tổng thống nhanh chóng bắt máy.
Anh hiểu rất rõ Thiên Thiên của anh, cô là một quân nhân từ trong xương cốt và luôn có tình cảm quá sâu đậm với đất nước này. Dù cho có người hãm hại cô, nhưng tín ngưỡng và ý thức của người lính sẽ không cho phép cô phản bội tổ quốc.
Cô sẽ không làm một người lính đào ngũ, càng không cho phép bản thân làm một kẻ phạm tội bỏ trốn cả đời.
Sau khi hỏi thăm nhiều nơi, anh biết cô sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng trong hai ngày này nên anh mới tạm yên tâm.
Phó Thiên Thiên lại nhắm mắt vào và tiếp tục giấc ngủ của mình.
Chuyện Chung Bình Quân đến nhà tù tối cao thăm cô đã được truyền đến tai Bùi Diệp.
Kể từ khi cô bị bắt, anh vẫn luôn cho người theo dõi mọi hành động của hắn.

Alô, xin hỏi là ai vậy?

Bùi Diệp thản nhiên nói:
Tôi là Bùi Diệp.


Xin chào anh Bùi.
Giọng nói của trợ lý tổng thống rất khách sáo.
Hắn như cười như không, nói:
Nếu... tôi nói là đúng như vậy thì sao?

Cô ngẩng đầu nhìn h9ắn với ánh mắt có phần giễu cợt.

Đội trưởng Dạ Xoa không chỉ có bản lĩnh ghê gớm mà còn có khả năng nói dối bậc nhất.
6
Giọng điệu của cô đã trở nên mất kiên nhẫn:
Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến anh. Huống hồ, tôi ở lại đây cũng rất tốt. Hơn nữa, cho dù tôi có làm ma trong quân đội thì cũng sẽ không làm tội phạm bỏ trốn.

Nghe thấy vậy, trán hắn nổi gân xanh.

Ngu xuẩn, ngoan cố!

Sau khi biết tin này, sắc mặt anh trở nên rất xấu.
Ban đầu anh cũng có kế hoạch đến nhà giam thăm cô vào ban đêm rồi đưa cô rời khỏi nhà tù quân đội. Nhưng sau khi nghĩ lại, anh đã từ bỏ ý định này.
Bởi vì anh biết rõ cô sẽ không đi cùng anh.

Anh có thể đi được rồi đấy. Tôi muốn nghỉ ngơi, anh đừng tới quấy rầy tôi nữa.

Nói đoạn, cô quay người, dựa nhẹ vào đầu giường và nhắm mắt lại, có vẻ như sẽ không bận tâm đến hắn nữa.
Thái độ của cô nằm trong dự liệu của hắn.
Chung Bình Quân nhận ra rằng khi đối mặt với cô, hắn phải cố gắng khống chế cảm xúc để không khiến bản thân phát điên.

Chẳng lẽ cô định ở lại đây lâu dài, để đất nước và người dân mà cô hết lòng trung thành đưa cô ra xử tử, vẩy máu của cô khắp chỗ này?


Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.

Cô thật sự định ở lại nơi này chịu chết sao?
Hắn nheo mắt nhìn cô.
Trong lòng cô gợn sóng, nhưng chỉ chốc lát là cô khôi phục sự bình tĩnh.
E rằng hắn chỉ cố tình nói vậy. Dù sao thì cô và hắn cũng là người của hai thế giới, họ sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau.
Những lời hắn nói ngay từ đầu, rằng hắn đến đây để xem trò cười của cô nghe còn đáng tin hơn.
Hắn nói với giọng hơi buồn:
Cô không tin tôi sao?


Tại sao tôi phải tin anh? Anh có gì để tôi tin chứ?


Ít nhất, cô có thể rời khỏi đây và không bị phán tội tử hình một cách nhanh chóng.

Cô cười nhạt:
Sau đó thì sao? Nếu như tôi rời khỏi đây cùng anh thì tôi sẽ trở thành tội phạm bỏ trốn, quãng đời còn lại chỉ có thể sống cuộc sống trốn chui trốn lủi. Đây là mục đích của đội trưởng Dạ Xoa sao?


Làm phiền anh chuyển máy cho tổng thống.



Xin lỗi anh Bùi, tổng thống hiện đã đi nghỉ, không tiện nghe điện thoại.


Anh nheo mắt lại:
Theo tôi được biết thì đến khoảng mười hai giờ ngài tổng thống mới đi nghỉ. Giúp tôi chuyển máy cho ngài ấy.


Trợ lý tổng thống nhìn ông già đang cau mày lắc đầu với anh ta cách đó không xa, đành thở dài nói tiếp:
Thật sự xin lỗi anh Bùi, tình hình hôm nay đặc biệt, tổng thống đã đi nghỉ rồi ạ. Sáng mai sau khi tổng thống dậy, tôi sẽ báo lại với ngài ấy chuyện anh đã gọi điện tới.



Vậy tôi không làm phiền anh nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.