Chương 834: Phó thiên thiên cười với bùi diệp (1)


Cô tức đến độ muốn nổ tung, liền dụng đầu Ngô Danh đang ngủ say trong chăn, lôi ra khoảnh đất trống ngoài cửa.


Gì thế?
8Ngô Danh dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ:
Đêm hôm khuya khoắt, cô không ngủ lại kéo tôi ra đây làm gì? Không sợ bạn trai cô ghen3 à?

Ngô Danh chỉ vào mình và cô với vẻ chán ghét:
Nhưng chỉ có tôi và cô thôi. Cô nói đùa gì vậy?


Tất nhiên là không phải chỉ có tôi và anh. Ngoài quân khu còn có nhiều người muốn cứu Thiên Thiên hơn hai chúng ta nữa kìa.
Cô cười tít mắt ra hiệu.

Biết.
5
Vậy mà cô còn tưởng anh ta không biết. Nhưng anh ta vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường khiến lửa giận của cô càng dâng lên, bèn đánh vào đầu anh ta một cái.
Ngô Danh nhanh chóng hiểu ra.

Cô nói là bọn họ..
Anh ta vẫn hơi nghi ngờ:
Như thể có được không? Xe chở tội phạm quan trọng của quân đội đều là xe chống đạn, chống cháy nổ. Những người áp giải cũng toàn là những tài giỏi trong quân ngũ. Tất cả bọn họ đều mang vũ khí hạng nặng để đề phòng có người muốn cướp tù nhân. Khó lắm.

Nhân lúc đêm tối, hai người phối hợp, tránh thoát trạm gác, lặng lẽ chạy ra khỏi quân khu.
Họ nhanh chóng liên hệ với những người khác, chuẩn bị cướp xe tù chở Phó Thiên Thiên.
Tăng Nguyệt Nguyệt không muốn nghe Ngô Danh lải nhải nữa bèn dứt khoát nói:
Bây giờ tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có đi cứu Thiên Thiên với tôi không? Nếu anh không muốn đi thì bây giờ đi về ngủ tiếp, còn nếu muốn đi thì cùng tôi đi tìm người.

Anh ta dè dặt nhìn vẻ mặt
Nếu anh không đi cứu Thiên Thiên với tôi, tôi sẽ bắn anh nổ tan xác
của cô, rồi gật đầu như gà mổ thóc:
Đi, tất nhiên là đi rồi.

Vài chiếc xe khác cũng dần dần lái ra khỏi Vân Thành trong ánh nắng ban mai.
Khi ra khỏi Vân Thành, chiếc xe tù nhanh chóng đi vào đường cao tốc.
Năm giờ sáng ngày hôm sau, một chiếc xe quân đội chậm rãi lái ra khỏi quân khu Nam Tương, xung quanh có mấy chiếc xe tháp tùng để bảo vệ.
Ngay lập tức đoàn xe đã bị những người canh chừng gần đó theo dõi. Bọn họ nhanh chóng gửi tin nhắn cho đồng đội của mình để thông báo về việc chiếc xe đã xuất phát.
Phó Thiên Thiên đứng trên xe, đưa mắt nhìn xung quanh.
Có vài người ló đầu ra khỏi chỗ khuất vì sự xuất hiện của cô, dù đối phương đã cải trang nhưng cô vẫn nhận ra họ chỉ qua một cái liếc mắt.
Lúc này trên đường cao tốc vẫn còn khá ít xe, tầm nhìn tương đối thoáng, xa xa có thể nhìn thấy mấy chiếc xe đang đỗ ở đó.
Đoàn xe quân đội vô thức đạp phanh, dừng xe khẩn cấp.
Trong lúc vẫn đang bắn nhau, có một người chậm rãi bước ra khỏi xe.
Hai bên lập tức ngừng bắn.

Tên khốn Ngô Danh! Anh biết Thiên Thiên sắp bị đưa đến thủ đô mà anh vẫn có thể ngủ được à? Anh phải biết rằng phía thủ đô với Vân Thành chúng ta từ trước đến nay không hợp nhau, nhất là mấy lão già kia. Họ đã gai mắt với Thiên Thiên từ lâu, nếu cô ấy bị đưa đến tòa án tối cao ở thủ đô liệu còn có thể giữ mạng được sao?

Anh ta sở mũi:
Nhưng bây giờ chuyện đã như thế này, tôi còn có thể làm được gì? Chẳng lẽ cô muốn tôi cùng cô đi cướp xe?

Bọn họ là Tăng Nguyệt Nguyệt, Ngô Danh, Bùi Diệp, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai.
Nhìn ánh mắt của họ, cô biết là họ đang lo lắng cho cô, bèn cất giọng:
Là tôi tự nguyện bị bắt, mọi người chú ý, nghe lệnh của tôi, tất cả lui lại. Nếu không tôi sẽ tự sát trước mặt các người!

Cô không kìm được mà tr6ừng mắt nhìn anh ta.

Năm giờ sáng mai, Thiên Thiên sẽ bị đưa đến thủ đô, anh có biết chuyện này không?

Cô hừ mũi nhìn anh ta:
Với bản mặt này của anh, Trịnh Tiên dù ghen cũng không ghen với anh.

Bị đả kích, a9nh ta tỉnh táo hơn:
Này, cô muốn nói móc thì nói móc, đừng có công kích cơ thể người khác nhé!


Làm thế không được đâu.


Sao lại không được? Chỉ có ra tay giữa đường mới có thể cứu được Thiên Thiên, chờ đến khi ra khỏi Văn Thành thì chuyện cũng đã muộn.

Những người trong chiếc xe đỗ ở phía trước lần lượt bước xuống xe, còn những người trên xe quân đội lập tức đề phòng, thi nhau giơ súng lên, ngắm bắn xung quanh.
Hai bên bắt đầu sống mãi với nhau.
Trên đường cao tốc đã có người đã mai phục ở đó từ lâu.
Khi chiếc xe mục tiêu xuất hiện, mấy chiếc ô tô vốn đang đỗ trên làn đường dừng xe khẩn cấp bất ngờ tiến lên trước rồi đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh trăng, Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn Ngô Danh với đôi mắt sáng lấp lánh.
Thấy vậy, anh ta lập tức lắc đầu nguây nguậy.
Cô là một người không biết đùa, nói được sẽ làm được.
Trong bộ đàm của mọi người vang lên giọng nói của Bùi Diệp:
Tất cả rút lui.

Dứt lời, không biết cô lấy ở đầu ra một khẩu súng chĩa vào trán mình.
Hành động này của cô khiến những người nấp trong chỗ khuất cực kỳ lo lắng, không dám tiến lên nữa.
Sáng sớm trên đường cao tốc ít xe nên vụ nổ súng của hai bên không gây ra bất cứ sự nguy hiểm nào.
Dần dần cả hai bên đều có người bị thương.
Tăng Nguyệt Nguyệt không cam lòng nói:
Nhưng mà Thiên Thiên vẫn đang bị bọn họ bắt giữ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.