Chương 887: Phiên ngoại 7
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1047 chữ
- 2022-02-18 04:32:49
Cô không trả lời anh mà tiếp tục đi về phía trước.
Vừa ra ngoài, Ngô Danh đã tiến đến đón cô.
Nhìn thấy anh ta, cô chau mày.
Ngô Danh là người có khả năng nhận thức nguy hiểm rất cao trong đội. Ngoài ra, là một tay súng bắn tỉa, anh ta sẽ không tùy tiện lộ diện t3rước mặt người khác, nếu anh ta lộ diện trước mặt mọi người thì thường chỉ có một kết quả.
Ả, đau đau đau!
Người nọ cuống quýt kêu lên. Lúc này Phó Thiên Thiên mới nhận thấy hôm nay Bùi Diệp có gì đó không ổn.
Anh sao thế?
Cô cau mày nhìn anh:
Đây là Tiểu Kim, anh quên rồi sao? Anh cũng đã từng gặp anh ta mà. Anh ta thường so tài với em. Anh mau buông anh ta ra đi.
Cô tưởng rằng anh không nhận ra Tiểu Kim.
Anh ta muốn ra tay với em.
Tiểu Kim cảm thấy cánh tay mình sắp trật khớp tới nơi, vội vàng xin tha:
Chồng của đội trưởng à, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Sau này tôi sẽ không dám tấn công đội trưởng nữa!
Thật chứ?
Thật!
Tiểu Kim gật mạnh đầu.
Qua tình huống hiện giờ, về sau có khả năng hơn.
Chậc chậc, dám mơ tưởng đến Phó Thiên Thiên trước mặt Bùi Diệp, đúng là tự tìm cái chết. Danh hiệu ghen nhất Vân Thành của Bùi Diệp không phải là hư danh.
Ngô Danh mặc niệm cho Phùng Uy một lát rồi đi tới, kéo hắn đang thoi thóp ở dưới đất đứng dậy. Hắn đã không còn sức để phản kháng nữa.
Sau khi anh ta đưa hắn ra khỏi nhà máy, Phó Thiên Thiên bắt đầu kiểm kê nhân số và kiểm tra hiện trường có thương vong hay không.
Cuối cùng, cô đưa ra kết luận là lần hành động này của bọn họ vô cùng suôn sẻ, không một thành viên nào bị thương, tất cả tội phạm đều bị tóm gọn. Tiếp theo, cô sắp xếp người đưa tất cả những con tin ra khỏi nhà máy, giao cho sĩ quan cảnh sát đã liên hệ với bọn cô.
Vụ án buôn người cứ thể kết thúc thắng lợi.
Bùi Diệp đanh mặt, không trả lời anh ta.
Từ trước đến nay anh không niềm nở với ai trong đội đột kích Hắc Ưng ngoài Phó Thiên Thiên. Anh ta cũng đã quen với sự lạnh nhạt của anh. Vì thế anh ta cũng không khó chịu mà đi thẳng vào trong nhà máy.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta thoáng ngạc nhiên.
Tất cả đã sa lưới à?
Cô hỏi.
Vâng9, bọn họ muốn hỏi cô là tiếp theo nên xử trí thế nào?
Cô chỉ ra sau lưng:
Giải hết những kẻ bên trong đi là hoàn thành nhiệm vụ.
Rõ!
Một người nhếch nhác nằm bò dưới đất với tư thế kì lạ, nhìn thể nào cũng thấy... thốn!
Phùng Uy, thủ lĩnh tập đoàn buôn người, võ nghệ bậc nhất, rất nhiều người của cảnh sát lẫn quân đội đầu bại dưới tay hắn, và còn nhiều lần để hắn trốn thoát.
Lần này vì gặp phải Phó Thiên Thiên nên hắn không trốn được. Có điều không ngờ hắn lại bị đánh ra nông nỗi này, thật sự là... quá tàn ác.
Đến khi xong việc, cô trở lại bên cạnh xe. Bùi Diệp cũng đi theo cô.
Phó Thiên Thiên có một cấp dưới, mỗi lần nhìn thấy cô là anh ta như bị lên cơn, muốn so tài với cô mấy chiêu. Cô đã quen với sự tấn công của anh ta, liên đưa tay ra định đỡ đòn.
Ai ngờ, tay của hai người chưa chạm nhau thì một tiếng hét thảm thiết vang lên, người cấp dưới kia đang bị ai đó bỏ quặt tay ra sau lưng.
Ngô Danh hơi sửng sốt khi nhìn thấy Bùi Diệp chẳng biết xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào.
Bùi Diệp đến đây từ khi nà5o, sao anh ta không biết? Hơn nữa, anh ta cũng không thấy Tăng Nguyệt Nguyệt đầu.
Anh Bùi!
Anh ta chào.
Ít nhất là sau này anh ta sẽ không còn dám ra đòn với Phó Thiên Thiên ở trước mặt Bùi Diệp nữa. Anh ta cảm thấy tay mình sắp tàn phế tới nơi.
Anh thề độc đi!
Bùi Diệp yêu cầu.
Tiểu Kim lập tức giơ bên tay không bị khống chế lên:
Tôi xin thề, sau này tôi sẽ không tùy tiện tấn công đội trưởng! Nếu không tôi sẽ là con rùa đen rụt cổ, ăn mỳ mãi mãi không có gói gia vị!
Đội trưởng của anh ta tuy rất dã man, ra tay không nể nang, nhưng tra tấn người ta như thế này thì tuyệt đối không phải là phong cách của cô.
Vậy chỉ có một khả năng, đó là Bùi Diệp đã xuống tay.
Bùi Diệp không tùy tiện xuống tay với người khác, trừ phi đối phương thật sự khiêu khích hoặc là... mơ tưởng đến Phó Thiên Thiên.
Thì thế này có thể nói là rất độc với Tiểu Kim rồi.
Lúc này Bùi Diệp mới buông tay anh ta ra.
Tiểu Kim thở phào rồi đứng thẳng dậy, xoa bả vai bị vặn đau rồi chuồn nhanh.
Tất cả con tin đều được giải cứu.
Trong lúc cô chỉ huy mọi người giải cứu và đưa con tin đi, Bùi Diệp luôn theo sát cô như cái đuôi nhỏ.
Vì bận rộn nên cô không có thời gian quan tâm xem đột nhiên anh đến đây để làm gì.
Anh ta không phải là đối thủ của em.
Nhưng anh ta muốn ra tay với em!
Anh sầm mặt lặp lại.
Phó Thiên Thiên:
...
Nhìn bóng lưng sợ hãi rời đi của anh ta, Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn Bùi Diệp. Sắc mặt anh vẫn rất khó coi.
Hôm nay anh làm sao vậy?
Bình thường dù hay ghen nhưng anh sẽ không tùy tiện ra tay với người khác như thế này. Hôm nay anh hơi bất thường.
Anh mỉm cười quay mặt sang:
Bà xã!
Cô càng cau mày, không khỏi chột dạ:
Sao... sao thế?
Em nhớ kì kinh của em là ngày nào không?
Ngày 16 hàng tháng.
Hôm nay là ngày mấy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.