Chương 890: Phiên ngoại 10
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 857 chữ
- 2022-02-18 04:32:49
Tuy nhiên Bùi Diệp hay ăn nói bừa bãi, thích cố tình trêu cô, may mà mỗi lần trêu xong, anh đều nói sự thật cho cô biết.
Thật chứ?
T8hấy cô đã buông lỏng nắm đấm, anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh âm thầm nhớ mặt hai người ngồi đằng trước.
Ha ha, khi về đến nơi, anh nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với họ.
Xe về tới quân khu Nam Tương.
Yêu cầu gì?
Cô lập tức ngồi thẳng lưng như một6 học sinh tiểu học ngoan ngoãn. Anh cười nói:
Họ chỉ muốn trong lúc em mang thai, tốt nhất là đừng nhận nhiệm vụ đi nơi khác, cũng không được tham g5ia vào mấy chuyện nguy hiểm, tất cả phải lấy sức khỏe và đứa bé trong bụng làm trọng. Dù sao... bây giờ em cũng không còn một mình.
Không được nhận nhiệm vụ?
Cô cau mày.
Đương nhiên là thật rồi!
Anh nắm chặt tay cô, cười nói:
Có bao giờ anh lừa em chưa?
3
Để trêu cô, anh sẽ cố ý nói vòng vo với cô, nhưng chưa bao giờ anh cố tình lừa cô để cô tin vào điều gì đó.
Anh nói thêm:
Tuy hai ng9ười họ đồng ý cho em không cần ở lại Bùi Viện dưỡng thai, nhưng họ cũng có yêu cầu.
Bùi Diệp đen mặt trừng mắt nhìn hai người họ qua kính chiếu hậu. Họ vội dời tầm mắt, tiếp tục nhìn thẳng phía trước, mặt bình tĩnh như không. Tuy hai người họ đã quay đầu đi những kính chiếu hậu vẫn ở nguyên vị trí. Từ góc độ của họ, muốn tiếp tục nhìn trộm phía sau chỉ là chuyện đảo trong mắt mà thôi.
Bùi Diệp nổi giận, nhưng anh không thể trực tiếp ra lệnh cho hai người họ chỉnh lại kính chiếu hậu và không được quay đầu ra sau.
Dù sao thời gian ngồi xe cũng không lâu, chờ sau khi xuống xe, anh lại thân mật với cô cũng được.
Không, chẳng qua là anh cảm thấy... em đẹp quá thôi.
Anh nghiêng người về phía cô, không kìm lòng nổi mà cúi đầu định hôn môi cô.
Tuy nhiên, khi môi anh suýt chạm vào môi cô, một ngón tay đột nhiên xuất hiện, chặn nụ hôn của anh lại.
Anh bất mãn thở hắt vào mặt cô và nhìn chằm chằm ngón tay trước mỗi mình:
Sao thế?
Mấy ngày nay anh không gặp cô, bây giờ muốn thân mật một chút cũng không được ư?
Cô hất cằm sang bên, ra hiệu anh nhìn hai người ở hàng ghế trước.
Hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ mặc dù rất nghiêm túc nhìn về phía trước, nhưng họ đã chỉnh kính chiếu hậu ở góc độ tốt nhất, và nhìn thấy hết những chuyện mà vợ chồng cô đang làm ở ghế sau.
Điều này cô không thể đồng ý. Hiện tại cô là đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng, nếu cô chỉ ngồi uống trà trong văn phòng của đội thì khác gì với việc dưỡng thai trong Bùi Viện?
Không phải là không được nhận nhiệm vụ.
Anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tại một cách đầy yêu thương, vừa nhìn cô thật sâu vừa từ tốn nói:
Miễn là nhiệm vụ không nguy hiểm, không phải vận động mạnh thì có thể nhận. Hai người họ nói rằng, nếu thấy em tham gia vào bất kỳ hành động nguy hiểm nào, họ sẽ buộc phải thương lượng với quân đội, cho em về nhà dưỡng thai.
Phó Thiên Thiên lại cau mày.
Được tham gia hành động nhưng không được tham gia hành động nguy hiểm. Nhưng nếu gặp nhiệm vụ nguy hiểm, cô chỉ huy từ xa chứ không ra tay, vậy chẳng phải là được rồi sao?
Nghĩ thể, lòng cô bình thường trở lại, gật đầu tán thành:
Được!
Nói xong, thấy anh vẫn đang nhìn cô không rời mắt, cô vô thức sờ lên mặt mình:
Mặt em dính gì sao?
Sau khi xác định những người ngồi trên xe, lính gác lập tức chào Phó Thiên Thiên theo kiểu nhà binh rồi cho xe của họ chạy vào.
Xe chạy thẳng đến trước cửa trung tâm chỉ huy của thủ trưởng Cận mới dừng lại.
Hai người lính ngồi chung xe với vợ chồng cô vội vàng xuống xe, rời đi như chạy trốn.
Phó Thiên Thiên thì không sao, cho dù họ đắc tội với cô, cùng lắm cô chỉ phạt họ chạy vài vòng hoặc phạt cho có.
Nhưng vừa rồi họ đã trêu chọc Bùi Diệp, anh là thương nhân lọc lõi, khi anh cười chưa chắc đã là cười thật lòng, bụng dạ anh sâu như biển, ai mà biết được anh có làm gì sau lưng họ không, thế nên cứ chạy càng xa càng tốt.
Tuy nhiên họ lại không biết là anh đã nhớ kỹ mặt họ, có muốn chạy trốn cũng không thoát.
Thấy anh nhìn chằm chằm về hướng đi của hai người kia, Phó Thiên Thiên biết ngay anh đang nghĩ gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.